09:08:23 | 23/12/24 |
-Đó là lý do tao tới đây gặp mày. Nói ra thì chắc
không ai tin, nhưng tao chỉ có mày để chia xẻ. Để
tao kể mày nghe chuyện này. Tin hay không tùy mày.
Và Sơn kể….
Cũng mới đây thôi, khoảng ba tháng trước, một
buổi tối cả nhà đều đi vắng, chỉ mình tôi ở nhà ngồi
ôn bài cho Midterm ngày hôm sau. Khóa cuối cùng
mà trượt một lớp là chậm ngày ra trường đến sáu tháng, nên dù nhức đầu đến đâu cũng ráng gạo.
Không hiểu tại sao hôm đó tôi cứ hồi hộp lo ra. Mấy
con số quay cuồng trên trang giấy. Càng suy nghĩ
càng bí lối. Tôi bèn nảy ra ý định mở máy nhạc thật
lớn để mong xóa bỏ những lý luận sai bét trong
đầu(?). Giữa lúc tôi đang cố tĩnh dưỡng đầu óc với tiếng nhạc, bỗng nhiên có tiếng nói:
-Anh nghe nhạc lớn quá.
Tôi tưởng Thu, em gái tôi. Nhưng khi quay lại thì
không phải. Môt người con gái lạ mặt, cũng trạc
tuổi em tôi , đang đứng ở cửa mĩm cười. Nàng nói:
-Xin lỗi, Yến gõ cửa mà anh không nghe. Có Thu ở nhà không anh?
Tôi lại tắt máy nhạc, và nhớ ra Thu đã mượn xe đi
đâu từ hồi chiều nên trả lời:
-Thu đi vắng rồi. Nó không phone cho cô sao?
Cô gái lắc đầu:
-Không, Yến chỉ nhân tiện đi ngang đây nên ghé lại định mượn Thu cái note hôm kia bệnh không vào
lớp. Thôi để mai Yến gặp Thu trong trường cũng
được. Xin lỗi làm phiền anh.
-Không sao. Tôi là Sơn . Cô, à…Yến muốn nhắn gì lại
cho Thu không?
-Không cần lắm. Chào anh Sơn . Nói xong, nàng đi thật mau ra ngoài, đột ngột cũng
như lúc nàng đến. Tôi bỗng thấy cảm giác lân lân
kỳ dị đối với người con gái lạ mặt tự xưng là bạn
của em gái mình. Cuộc gặp gỡ bất ngờ và ngắn
ngủi đến nỗi tôi quên mất thắc mắc làm sao nàng
vào được trong nhà, và đi đến tận phòng của tôi ?. Sau hai ngày dồn hết tinh thần để thi cử, tôi gặp
Thu và hỏi thăm về Yến . Nó ngạc nhiên nói không
có bạn gái nào tên là Yến cả làm tôi chưng hững,
nghi ngờ hỏi lại:
-Hay mày định dành một bất ngờ cho tao chăng?
Thu phì cười: -Còn khuya ông ơi. Tui đâu có tốt dữ vậy. Lần
trước ông làm tui quê quá, đâu dám thử lần nữa.
Nghe nó nói tôi mới thực sự tin, và thất vọng đi ra.
Số là trước đây không lâu, có lẽ thấy ông anh cứ
miệt mài với đèn sách nên thiếu vắng một bóng