17:24:23 | 23/12/24 |
Tôi ngạc nhiên: -Tại sao?
Yến cúi đầu xuống, hình như nàng bật khóc. Đôi
vai rung rung làm tôi bối rối, không biết mình đã
nói gì chạm đến tâm sự nàng.
Yên lặng một lúc, Yến ngẩng mặt, mắt hơi đỏ, hỏi:
-Anh Sơn biết tại sao ba má Yến bán nhà này không?
-Không. Tôi trả lời
-Sau khi em bệnh mất , ba má Yến buồn quá nên
bán nhà dọn đi nơi khác. Tôi tưởng như mình nghe lầm nên hỏi lại:
-Yến nói gì?
-Sau khi em mất, ba má em bán nhà này và dọn đi.
Lần này tôi nghe rõ ràng từng chữ một “Sau khi em
mất…” Nghĩa là nàng…. đã chết. Vậy ai đang ngồi
nói chuyện cùng tôi đây? Tôi nhìn Yến . Nàng vẫn nghiêm trang và lặng lẽ, không chút gì tỏ vẻ đùa
giỡn.
-Anh không hiểu Yến nói gì. Tôi thảng thốt.
-Yến nói bây giờ Yến không phải là người. Yến chỉ
còn lại là một linh hồn, một chiếc bóng.
Tôi bắt đầu bực mình. -Yến thực sự là ai? Tôi không thích lối nói đùa đó
đâu.
Bỗng nhiên tôi thấy Yến mờ dần, mờ dần, rồi tắt
hẳn. Thoáng chốc, nàng lại xuất hiện ở cửa, biến
mất. Tôi lại thấy Yến trước mặt, bên trái, bên phải,
khắp mọi nơi. Và cuối cùng trở về chiếc ghế trong tư thế cũ.
-Anh đã tin Yến chưa?
Nàng buồn bã hỏi. Dĩ nhiên tôi đã tin. Chúa ơi,
người tôi mong đợi, tìm kiếm mấy ngày qua chỉ là
một chiếc bóng, một hồn ma bóng quế. Tim tôi như
ngừng đập, tri giác hoàn toàn mất hết. Yến nhìn hồi lâu thấy tôi không phản ứng, bèn đứng dậy đi về
phía cửa, và tan biến…
Phần 2
Sơn ngừng kể, mặt buồn rủ ruợi. Tôi biết Sơn nói
thật. Hắn ít khi đặt chuyện, và chắc chắn không thể
dựng một câu chuyện như vậy. Không lẽ có ma thực ư?
Tôi thắc mắc:
-Mấy tháng nay tao thấy mày vẫn bình thường cơ
mà, đâu có gì là….bị ma quỷ ám ảnh đâu?
-Dĩ nhiên không ai biết chuyện này. Tao giấu hết,
ngay cả gia đình tao nữa. Mày là thằng đầu tiên tao kể đó.
-Vậy rồi sau hôm đó, Yến có trở lại không?
Sơn lẫm nhẫm gật đầu.
-Có, để tao kể tiếp.
Trọn ngày hôm sau, tôi không dám vào phòng của
mình đến nửa bước. Ở lì tại phòng khách mở TV từ đài này sang đài khác mà hồn cứ bị ám ảnh câu
chuyện xảy ra tối qua. Nói ra thì chắc chắn không
ai tin, không chừng lại tưởng tôi viết tiểu thuyết!