08:34:23 | 23/12/24 |
Diêu Khởi Vân để cái bình đất dế ra phía sau, mặc những người khác
nói gì cũng không tranh cãi, khoé miệng thậm chí còn mơ hồ phảng phất ý
cười. Cậu nhìn Tư Đồ Quyết, giống như đang đợi phản ứng của cô vậy.
Tư Đồ Quyết nắm chặt tay lại như cũ, cô sợ mình thật sự xúc động,
không chừng nhất thời sẽ đánh tơi bời vào cái mặt cậu ta.
Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi sự việc trước mắt.
“Này, đừng nói nữa, “Đầu đen” hôm qua và hôm nay đều giỏi,
thua thì cũng thua rồi.”
Cô nhận chiếc lồng sắt Ngô Giang đưa cho, quay người đem con “Tướng quân
đầu đen” bại trận thả vào bụi cỏ.
Dế mèn chỉ có thể bại trận một lần, sau đó nó sẽ mất hoàn toàn ý chí
chiến đấu, giữ nó lại cũng không có nghĩa, chi bằng thả đi cho nó một
đường sống. Nhưng người thua trận rồi, lại không thể thua nhân phẩm được.
Hơn nữa ở trước mặt đồ tiểu nhân, cô không muốn mình giốnganh ta.
Trên đường về nhà, Ngô Giang trêu chọc Tư Đồ Quyết vài lần, nhưng Tư Đồ
Quyết chỉ nói “đừng náo loạn nữa”, rồi vẫn không cười. Buổi tối, cô đóng
cửa ở trong phòng làm bài, đeo tai nghe để nhạc lớn hết mức, chuyên tâm
viết bài, nhưng vì trút giận cuối cùng lại thành một đống vẽ nhăng vẽ bậy,
mãi đến khi nó trông giống như một tờ giấy nháp bỏ đi,
cô mới cảm thấy dễ chịu đi chút.
Vốn dĩ thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, có thể côchỉ hận
chính mình đã thua tên Diêu Khởi Vân đáng ghét, thua cái tên mà cô
vốn khinh thường ấy.
Sau khi từ trung tâm công viên trở về, trước bữa cơm, Diêu Khởi Vân đang
đi tới đi lui giúp Tiết Thiểu Bình, Tư Đồ Quyết rửa tay ở cửa phòng bếp
thấy thế đi tới, cô đi thẳng về phía trước, Diêu Khởi Vân cũng chủ động
nghiêng người nhường cô, lúc hai người gần trong gang tấc, cô rõ ràng
nghe thấy cậu con trai vốn khiêm tốn, chăm chỉ, lại hiểu chuyện,
nhẹ nhàng nói bên tai cô: “A Quyết, em phục chưa?”
Cô hung hăng nhìn anh ta. Bố mẹ đều ở đây, nhất là bố cô lại ngồi ngay gần,
bất cứ lúc nào cũng có thể tóm được cô đang “bắt nạt” hắn. Tránh voi
chẳng xấu mặt nào, lúc ăn cơm, cô coi mỗi miếng thịt như từ trên người
tên Diêu Khởi Vân kia mà cắn nu