| 21:12:13 | 13/12/25 |
Hắn cười với tôi, tôi cười với hắn, mọi người cùng cười mới thật là vui.
Giữa lúc bầu không khí vui vẻ tưng bừng, một khuôn mặt già nua xuất hiện, ông cụ lò dò đi vào, cười tủm tỉm hỏi thằng cháu: “Cháu trai, chừng nào về nhà đó, để ông còn báo trước cho chúng nó.”
Tống Tử Ngôn tới ngước mắt lên nhìn cũng không thèm, hạ giọng nhắc nhở: “Bình hoa tam sắc đời Đường…”
Chỉ trong nháy mắt, ông cụ đã biến mất khỏi phòng cấp cứu, nhanh như chớp giật.
Nếu bệnh của Tống Tử Ngôn tái phát vì lỗi của tôi, thì tôi nào có thể mặt dày vô lương tâm mà bỏ đi được. May là hắn không phải phẫu thuật, chỉ cần nằm viện truyền dịch đôi ba ngày là được. Tôi ngồi bên cạnh hầu hạ, trong phòng bệnh có TV, đúng lúc chiếu phim giờ vàng, tôi dán mắt vào coi phim của tiểu thái gia . Đươnglúc bị tiểu thái gia chọc cho ngoác miệng ra cười thì màn hình bỗng nhiên chuyển thành bộ phim Đài Loan ái tình sướt mướt.
Tôi quay đầu lại nhìn thủ phạm đang cầm điều khiển TV, nhăn màyhỏi: “Sếp chuyển kênh làm gì?”
Hắn nhìn chăm chăm vào màn hình: “Tôi thích coi phim này.”
“Nhà anh làm gì có TV, làm sao coi phim được cơ chứ?!” Đây rõ ràng là hành vi bắt nạt người, xâm phạm tới lợi ích cá nhân!
Hắn không thèm chuyển mắt nhìn: “Bộ phim này tôi vừa xem đã thích.”
Tức! Tôi tức nhưng không dám nói! Chỉ có thể vừa tức vừa xem phim với hắn, trong bộ phim, nữ diễn viên chính mang khuôn mặt nửa đau thương nửa phẫn nộ, bi thương nhìn thằng vào nam diễnviên chính, gào lên: “Anh nói! Anh nói! Anh nói đi! Tại sao lại có thể đối xử với tôi như thế?!” Nam diễn viên chính cau mày, trong mắt tràn đau đớn: “Em nghe anh giải thích đã!” Nữ diễn viên chính vốn dĩ muốn người ta giải thích thì giờ lệ rơi đầy mặt, hai tay bịt chặt lấy tai, điên loạn lắc đầu: “Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe!”
…
Đôi bên im lặng, tôi lẳng lặng lén nhìn Tống Tử Ngôn có vẻ đang chú mục vào màn hình.
Ngồi rồi ngồi, mệt mỏi cả ngày trời rồi, tôi nằm gục đầu xuống cạnh giường thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, Tống Tử Ngôn cũng thức dậy, tôi chạy xuống tầng một mua bữa sáng. Tôi và hắnngồi ăn đối diện nhau, cái bàn nhỏ đặt trên giường bệnh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, hai chúng tôi ngồi xếp bằng, giống như đang ngồi bàn sưởi trên giường vùng Đông Bắc . Tôi đùa đùa: “Tổng giám đốc, em thấy chúng ta cũng giống hai vợ chồng trong nhị nhân chuyển phết đấy.”
Chương 1: Hôn nhân là cái gì? Ta vọt tới trước mặt Diệp Hy, một phen kéo kéo tay áo hắn, lớn tiếng ồn ào: “Lão nương |
Chương 10 Theo cửa sau của trại an dưỡng đi ra, ta ngồi xổm ở góc tường nhỏ bên cạnh thở hổn hển cả buổi, mới |
Chương 15 Trở lại phòng làm việc, Khả Nhạc đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cửa sổ. Đám trợ lý của ta đứng xếp thành |
Chương 19 Diệp Hy nhìn chằm chằm môi ta bắt đầu nóng lên, thẳng đến khi ta cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, rốt |
Chương 23 “Quả nhiên là cô, Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư mang kính râm, che đi hơn nửa biểu tình trên mặt. Chậc chậc vài |
Chương 28 “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lập tức cút đến phòng làm việc cho ta!” Thanh âm Nhị hào, dù không bật loa ngoài cũng |
Chương 32. “MD Thần Tư, anh làm cái gì?” Ta một cước tùy tiến hướng đến chân Á châu siêu cấp tân tinh mà đạp. Thần |