14:01:23 | 23/12/24 |
Những xúc cảm Hà Nội vẫn vậy, muôn đời càng sâu lắng. Chỉ có chúng ta bây giờ đã khác phải không anh? Anh có còn một mình lặng lẽ đếm hoàng hôn, có đêm đêm trống vắng một tâm hồn, có thao thức trải lòng trên trang giấy…và có nhớ em không? Ở nơi đó anh có bình yên không? Sao anh không nói với em một lời như suốt 3 năm qua anh luôn tìm em, cần em, bất kể ngày đêm? Em biết mình thật ngốc nghếch và ích kỷ khi đòi hỏi những điều đó, bởi chính em đã rời xa anh, chính em đã vô tình tắt điện thoại trong đêm để mình anh vật vã với nỗi đau đớn, chính em đã bỏ mặc hàng chục cuộc điện thoại khi anh cố gắng tìm em, chính em đã đẩy anh xa em. Bài thơ anh viết cho em đã là thơ cuối, niềm vui hàng ngày của anh đã không phải là yêu em, những nỗi buồn và khó khăn công việc anh muốn chia sẻ cũng không phải với em…Thật sự, là mình đã chia tay…
Vậy là đã 3 mùa trôi qua ở Bắc Kinh, kể từ ngày bước chân em liêu xiêu bước đến. Khoảng trời ngoài cửa sổ, khi những chiếc lá vàng của mùa thu bắt đầu rơi rụng theo những cơn gió lạnh tháng 10 ấy, bỏ lại những cành gầy khẳng khiu trơ trọi hay phủ đầy tuyết trắng xóa khi mùa đông bao phủ, giờ đây đã là một màu xanh non tươi của mùa xuân tràn đầy sức sống…Đã 3 mùa trôi qua, 3 mùa khung cửa sổ chứng kiến những buồn vui nơi em, kể từ ngày đầu tiên đến Beijing và cô đơn một mình khóc trong căn phòng này. Và bây giờ em lại khóc, khi những tán cây đang ở độ xanh thì, cũng là màu xanh em vô cùng yêu thích. Em khóc, chỉ bởi vì em quá buồn và nhớ anh. Em khóc, vì mình đã mất nhau mãi mãi…
Em biết, anh sẽ đọc được những dòng này, bởi anh vẫn luôn search google về tất cả những gì liên quan tới em, và nếu anh vẫn còn nhớ về em. Lúc đó, có thể cảm xúc của chúng ta đã nguội lạnh, hay nỗi đau cũng đã vơi nhẹ. Em không dám nghĩ, em không mong, rằng còn một con đường cho ch
Cái nắm tay Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên |
Ve đã kêu trên nhành phượng vĩ,có ai bâng khân??? Tháng 5 về, ai đó hối hả quên đi khái niệm sắp đặt của thời gian. Hoa phượng đỏ rực cả một khoảng sân giăng mắc |
Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng “Khi còn là một cậu bé phải cố gắng thích nghi với những khuyết tật của mình, tôi đã thật sai lầm khi nghĩ rằng không |
Mùa nắng tắt - Mọi người đóng tiền để ngày mai liên hoan ở nhà Chi cho tớ nhé! – Thằng Thắng chống nạnh đứng trên bục giảng, gõ |
Hà nội đêm, Sài gòn ngày Quân đến bên cạnh cô một cách bất ngờ, ồn ào, lộn xộn như ngày nắng ở Sài Gòn bất chợt một cơn mưa ào đến không |
Tháng tư về có một loài hoa cho riêng em Tháng Tư là những ngọt lành của nụ hoa loa kèn chớm nở, là bàn tay cô gái nâng niu những tinh khiết và trong veo ấy, là mắt |
Những câu chuyện khiến người khác phải suy nghĩ Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, |