13:42:23 | 23/12/24 |
Quân ngồi đối diện, cô ngạc nhiên khi anh giới thiệu mới biết hai người là đồng nghiệp làm cùng công ty, ngạc nhiên hơn khi người làm trong phòng quản trị rủi ro như anh không thể gửi tiền nhầm vào tài khoản được.
“Cho tôi 2 ly cà phê sữa.”Quân cất lời với người phục vụ.
“Tôi không uống cà phê,cho tôi cacao.’’
“Chẳng phải sáng nào anh cũng thấy em cũng cầm cà phê mà.”
Quân tò mò nhìn cô,cô giật mình ngạc nhiên vì ánh mắt đó rất giống ánh mắt của Bảo.Cô cảm thấy cái lạnh xâm chiếm lấy cơ thể mình,đâu đó trong trí óc là một mảng màu trắng “Em vừa đặc biệt vừa phiền phức, thích thưởng thức hương thơm của cà phê, chứ không thích uống hương vị của nó.”
“Này,này….”Quân lay mạnh vai cô.
Cô nhìn vào Quân như thể anh không tồn tại , cô như người đi lạc đâu đó,bây giờ trở về ngơ ngác. Cô cảm thấy một cái gì đó vừa vụt mất , tan biến, đủ để nghe trái tim mình cựa quậy,thổn thức.
Đây không phải là lần đầu tiên Quân thấy cô lơ đãng , cô như chìm trong một nỗi đau quá lớn, ánh mắt của cô vô hồn, anh không biết mình đã chú ý đến cô từ bao giờ rồi cuốn theo lúc nào không hay. Anh không biết làm quen với cô như thế nào, đơn giản cô luôn giữ mình không quá thân thiện cũng không quá xa lạ nhưng rất khó đến gần. Anh cố tình gửi tiền của mình vào tài khoản của cô thì ít nhất anh đã tạo cái gì đó liên quan, để có thể làm quen với cô.
“Anh làm mất thẻ rồi, em giữ hộ anh nhé, chờ anh làm lại thẻ được không?
chúng ta là đồng nghiệp mà.”
Cô thầm nghĩ chúng ta đâu thân đến vậy, nhìn nụ cười của Quân như có một âm mưu.
Sài Gòn-ngày phiền phức
Từ sau hôm gặp Quân trong quán cà phê, chuỗi ngày sau đó gây cho cô bao phiền phức, Quân gọi điện thoại một cách tùy hứng, chào ngày mới lúc sáng sớm, chúc ngủ ngon khi tối muộn, hứng lên anh còn lôi cô ra Hồ Con Rùa, hay nhà thờ Đức Bà. Hoặc lúc làm việc anh chạy sang phòng của cô, dúi vào tay cô một ly cà phê mà biết cô sẽ không bao giờ uống, khi nào thích lại mua một bó hồng thật to tặng. Rắc rối hơn là buổi trưa và buổi tối, anh lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô đi ăn.Và những đoạn đối thoại quen thuộc lại diễn ra
Cái nắm tay Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên |
Ve đã kêu trên nhành phượng vĩ,có ai bâng khân??? Tháng 5 về, ai đó hối hả quên đi khái niệm sắp đặt của thời gian. Hoa phượng đỏ rực cả một khoảng sân giăng mắc |
Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng “Khi còn là một cậu bé phải cố gắng thích nghi với những khuyết tật của mình, tôi đã thật sai lầm khi nghĩ rằng không |
Mùa nắng tắt - Mọi người đóng tiền để ngày mai liên hoan ở nhà Chi cho tớ nhé! – Thằng Thắng chống nạnh đứng trên bục giảng, gõ |
Hà nội đêm, Sài gòn ngày Quân đến bên cạnh cô một cách bất ngờ, ồn ào, lộn xộn như ngày nắng ở Sài Gòn bất chợt một cơn mưa ào đến không |
Tháng tư về có một loài hoa cho riêng em Tháng Tư là những ngọt lành của nụ hoa loa kèn chớm nở, là bàn tay cô gái nâng niu những tinh khiết và trong veo ấy, là mắt |
Những câu chuyện khiến người khác phải suy nghĩ Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, |