19:03:23 | 23/12/24 |
“Em trẻ con quá, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đọc truyện nữa hả?”
Đêm Hà Nội-vỡ vụn.
“Anh xin lỗi, chúng ta chia tay thôi.”
Bảo khép lại hàng mi,không nhìn cô nữa,cũng không nói câu nào với cô,tất cả vỡ ra thành nghìn mảnh,văng tung tóe khắp nơi,hạnh phúc không mỉm cười với cô nữa rồi.
Quân đứng đó thấy cô lặng yên, sao cô xa tầm tay của anh quá, anh trân trọng cô, trân trọng quá khứ của cô với Bảo, nhưng lòng anh cũng tê tái khi cô mãi sống với quá khứ và đau khổ.
“Em lạnh quá, anh ôm em được không?”
Anh lao đến ôm cô thật chặt, như cố níu giữ một cái gì đó còn sót lại. Anh cố chấp với cô mà cô thì cố chấp với Bảo.
“Anh đã sai khi thích em, càng sai hơn nữa khi lại yêu em. Em đúng là một người thất bại về mọi mặt, anh càng thất bại hơn khi đi yêu một người thất bại.”
“Quên hết đi, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Sài Gòn-ngày lạnh lẽo
Bảo đi rồi, bây giờ Quân cũng đi luôn. Quân không còn chủ động gọi điện thoại, gặp cô thì cư xử lạnh nhạt như người dưng, có thứ gì đó vừa mất đi, hụt hẫng, nắng Sài Gòn không còn tươi nữa. Bây giờ cô hay tự hỏi Quân làm gì, có lúc cô lại đem anh ra so sánh với Bảo. Quân thích nắng cách thích bất ngờ lộn xộn, Bảo thích mưa thích sự ngăn nắp. Hai người như cực bắc, cực nam của nam châm. Cô mâu thuẫn , tự nhủ với mình không được quên Bảo, không được trở thành người như Bảo nhưng lại thấy lòng mình ấm áp khi nghĩ đến những lúc tùy hứng của Quân, nhớ nụ cười,nhớ lúc anh nhăn nhó nói xấu sếp, nhớ lúc anh gây sự vô cớ . Cô không biết mình đã đủ dũng cảm chấp nhận tình cảm của Quân hay chưa, cô sợ mình khi đi bên Quân lại nhớ về Bảo. Quân là người con trai tốt, anh xứng đáng với người con gái tốt hơn cô. Có lẽ tim cô đã lệch một nhịp vì Quân, mà cô không chịu thừa nhận điều đó. Ngày Bảo ra đi , cô cứ đi tìm nguyên nhân, cô luôn tự trách , cô cảm thấy ngột ngạt, gió lạnh mùa đông Hà Nội không đủ để làm tê tái nỗi đau đó. Cô khép trái tim mình lại, cho nó ngủ cùng đêm mùa đông mãi mãi. Cô cũng không còn tin tưởng tình yêu nữa. Nên khi Quân đến cô vẫn e ngại, không biết chuyện của cô và anh có điểm dừng không, hay chỉ là những dấu chấm lửng sau đó.
Cái nắm tay Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên |
Ve đã kêu trên nhành phượng vĩ,có ai bâng khân??? Tháng 5 về, ai đó hối hả quên đi khái niệm sắp đặt của thời gian. Hoa phượng đỏ rực cả một khoảng sân giăng mắc |
Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng “Khi còn là một cậu bé phải cố gắng thích nghi với những khuyết tật của mình, tôi đã thật sai lầm khi nghĩ rằng không |
Mùa nắng tắt - Mọi người đóng tiền để ngày mai liên hoan ở nhà Chi cho tớ nhé! – Thằng Thắng chống nạnh đứng trên bục giảng, gõ |
Hà nội đêm, Sài gòn ngày Quân đến bên cạnh cô một cách bất ngờ, ồn ào, lộn xộn như ngày nắng ở Sài Gòn bất chợt một cơn mưa ào đến không |
Tháng tư về có một loài hoa cho riêng em Tháng Tư là những ngọt lành của nụ hoa loa kèn chớm nở, là bàn tay cô gái nâng niu những tinh khiết và trong veo ấy, là mắt |
Những câu chuyện khiến người khác phải suy nghĩ Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, |