18:16:23 | 23/12/24 |
cũng bắt đầu lan tỏa, khắp nhà nặng mùi cháy
khét. Thấy thế anh chỉ biết co chân phi thẳng xuống bếp
và tá hỏa với khung cảnh trước mặt. _ Cậu định đốt nhà tôi đấy àh? - anh trợn mắt hỏi
Vĩ.
_ Đốt được tôi cũng đốt! Mau mau phụ coi, tràn nồi
canh bây giờ! Nhìn Vĩ luống cuống mà anh cũng rối theo. Cái gì
mà canh với trứng? Anh chỉ thấy một cái chảo đen
khét ngẹt cùng một nồi nước lễnh bễnh vài cọng
rau đang sôi ùng ục sắp trào ra. Sau khi cứu chữa kịp thời, anh lấy tay quệt mồ hôi
trán nhìn Vĩ gắt gỏng: _ Cậu chiên trứng kiểu gì vậy? Mém tí là chiên cháy
cả nhà tôi luôn rồi.
_ Thì tại đang bận phơi đồ nên không nhớ, chạy vô
thì thấy vậy rùi – nó gãi đầu, cười cười. Nhìn Vĩ với ánh mắt nghi ngờ, anh bước ra phía
sau xem tiếp tình hình. _ Ôi trời!! Cậu phơi đồ sao không vắt? Phơi vậy biết
chừng nào mới khô!
_ Thì mấy ngày cũng khô àh – nó ngây ngô nói –
bình thường đồ tui cũng phơi vậy mà! Không nói lên lời, anh xua nó lên nhà trên để thu
dọn bãi chiến trường, biết vậy anh đã chẳng giao
việc cơm nước giặt giũ cho nó rồi, muốn làm khó
nó một bữa để trả đũa ai ngờ lại rước họa vào
thân. Chán nản anh tặc lưỡi mà sắn tay bắt đầu lại
mọi việc. _ Êh, chắc mấy món đó ăn không được đâu ha! –
nó chỉ tay gượng cười nói – Ông chịu khó ra ngoài
ăn đi, giờ tôi đi ăn rồi đi làm luôn… Uhm! Tối về chỉ
bài tôi ha!
_ Chỉ gì mà chỉ? Giao cậu mấy việc mà giờ tôi còn
làm nhiều thêm! _ Nhưng tôi có làm mà, tại ông cứ thích ép
tôi nấu ăn chi! Giặt đồ thì tui giặt sạch lắm ák!
_ …. Thôi thôi! Cậu biến lẹ giùm tôi đi! Vĩ nghe thế cũng chỉ biết te te dắt xe ra khỏi nhà
mà chạy đi. Suốt dọc đường nó cứ mỉm cười vu vơ,
nhớ tới khuôn mặt nhăn nhó của Vũ khi nãy là nó
thấy hả dạ, ai kêu hành xác nó. Nó hành lại cho
biết, lần đầu nấu ăn vậy là may rồi đó chứ, chỉ cháy
vài quả trứng thôi mà. Để xem lần sau còn dám kêu nó làm gì nữa không. Cứ thế mà suốt hôm đó Vĩ cứ vui vẻ hăng say làm
việc, nó mong đến giờ về để được Vũ chỉ làm bài
kiểm tra trước, vậy là nhiệm vụ của nó sắp hoàn
thành rồi. Ở chung với thầy giáo cũng lợi lắm đó
chứ! Nó lại cười khì. Nhưng vốn tưởng mọi thứ đã vào tầm kiểm soát,