14:06:23 | 23/12/24 |
cố gắng tạo ra những kỷ niệm, để khi xa nhau còn
có chút gì để nhớ. Ngày đó cô làm nhiệm vụ này
xuất sắc hơn anh. Nên bây giờ đến lượt anh chăng? Nhưng liệu lần xa nhau này cô còn có thể
nhớ? Chẳng mấy chốc buổi tối tròn một tháng cũng đến.
Đúng một tháng trước cô và anh đứng im sững
nhìn nhau trước cửa nhà anh. Và bây giờ anh
cũng đang dừng bước im sững nhìn cô đếm tuyết
rơi cạnh hàng rào sắt sơn đen. - Em đi đâu? Giọng anh hốt hoảng. Cô mỉm cười bảo cô chỉ
đứng đợi anh về thôi. Lúc này anh mới thở phào
kéo tay cô vào nhà. Anh kể rất nhiều chuyện ở
trường, cả những chuyện vui vui anh gặp trên
phố cho cô nghe trong khi chuẩn bị bữa tối. Còn cô, cô thấy mình mỗi lúc một nhẹ bẫng. Tai cô
ù đi, nghe giọng anh nói mỗi lúc một xa xôi. Chất
sống cuối cùng còn sót lại về cô trên thế gian này
đang bắt đầu cựa mình tan rã. Khi nhận ra cô bất
ổn anh vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cô. Dường
như anh cũng nhận ra giây phút không ai mong chờ sắp đến. Sự bình tĩnh của anh tới đây mới
chấm dứt. Cô đã quên không nói với anh, một khi tự ru bản
thân mình nhiều quá, lúc bị giằng khỏi giấc mơ thì
không mấy ngọt ngào đâu. Anh quá cô độc hay đã
quá yêu cô? Nên khi cô xuất hiện với câu chuyện
hoang đường, anh tin vô điều kiện. Anh trở về là
anh ngày xưa, vô tư lự cùng cô rong chơi và tha thiết với cuộc sống này. Từ biệt. Hay ly biệt? Hay
tạm biệt? Không biết nên dùng từ nào cho đúng.
Cô sắp phải đi. Đi đâu? Cô đột nhiên hoang mang
không biết mình sẽ đi đâu. Sẽ mất tất cả ký ức về
anh, về tuổi thanh xuân tươi đẹp cô đã có, về gia
đình, về bè bạn? Cô sẽ không còn biết cô là ai và từ đâu. Nỗi sợ hãi khủng khiếp làm cô cũng mất bình tĩnh
cuống quýt ôm lấy anh, cố ôm lấy anh mong sao
giữ lại thêm chút nữa thời khắc được tồn tại. Nhân
dáng anh mỗi lúc một mờ mịt và đôi tay tuyệt vọng
của cô mỗi lúc một mất phương hướng. Chơi vơi
quá đỗi. Lòng cô chạnh buồn. Giá như cô đã đi tìm anh. Giá như cô đã ở bên anh. Giá như cô có thêm
chút thời gian để kể cho anh nghe những tháng
ngày qua cô vật lộn với chính mình ra sao. Giá như
cô hét lên được rằng cô hận anh, càng hận bao
nhiêu thì tình yêu cũng theo đó mà đong đầy thêm