08:56:23 | 23/12/24 |
không dứt. Hình như anh cũng đang cuống quýt nói điều gì với cô. Đôi tay anh cũng đang cố với lấy
cô. Hình như anh đang lắc đầu. Lắc đầu vì bất lực
hay không muốn tin đây là sự thật? Cô không biết.
Anh cố với lấy khuôn mặt cô. Nụ hôn cuối. Nhưng
cô hầu như không cảm thấy gì nữa. Và bất ngờ,giây phút ấy cô chợt thông suốt. Cho
dù cô sẽ mất tất cả ký ức, sẽ quay về là con số
không, sẽ trở thành hư vô, sẽ lên thiên đường hay
xuống địa ngục, thì sự tồn tại của cô, chất sống
của cô vẫn ở đó, trong lòng anh. Cô muốn để lại
hình ảnh cuối cùng cho anh là một nụ cười. Nụ cười kèm theo giọt nước mắt to tròn lăn từ từ
xuống gò má giống như lúc anh thông báo anh sẽ
lên đường đi du học năm cô 19 tuổi. Và cô mỉm
cười. Còn giọt nước mắt của cô có rơi xuống hay
không thì cô không được biết. Tình yêu của cô vốn đã trọn vẹn ngay khi nó mới
bắt đầu. Chỉ bởi cô hiểu lầm rằng một kết thúc có
hậu mới là sự trọn vẹn mà thôi. Và dù nó đã vỡ, thì những mảnh rơi xuống vẫn cứ
là những mảnh vỡ trọn vẹn. Ngoài trời, từng đốm tuyết trắng cũng đang nhẹ
nhàng rơi xuống, lunglinh... *** Cái chết thì không đáng sợ. Chỉ có nỗi sợ hãi cái
chết mới là đáng sợ. Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có
những trạng thái cảm xúc khi không còn người
đó ở bên nữa mới là đáng sợ. *** Về phần anh, khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh
nhìn xuống đôi tay mình và nhận ra nó vẫn trống
rỗng. Có đong đầy cho nó bao nhiêu đi nữa thì nó
vẫn cứ là trống rỗng. Bởi anh thiếu. Bao năm qua
anh cứ nghĩ anh đang dần nắm giữ tất cả, nắm
gần đủ mọi thứ anh muốn trong tay. Và anh sẽ ngẩng cao đầu trở về để lấy nốt phần còn thiếu là
cô. Nhưng giây phút này đây, anh mới nhận ra cô
là tất cả những gì anh muốn nắm giữ. Giấc mơ của anh thật đáng sợ và cũng thật quá dài.
Dài đến nỗi người anh vẫn đang ê ẩm, đầu anh
vẫn đang đau buốt giống như trong đoạn cuối
giấc mơ, anh vật vã trên sàn nhà, hai tay siết chặt,
liên tiếp đập đầu mình xuống và chịu đựng những
cú nhói từ dạ dày thốc lên. Giấc mơ kinh hoàng ám ảnh. Anh lần tìm điện thoại. Anh sẽ gọi về Việt
Nam. Gọi cho cô. Nhưng rồi tay anh buông thõng,
mắt anh