13:58:23 | 23/12/24 |
Chiếc xe đò Sài Gòn Mỹ Tho từ từ vô bến, mọi người tay xách nách mang nhốn nháo chuẩn bị đi xuống xe. Hùng vẫn bình thản ngồi nhìn lơ đãng, hắn có cái gì đâu mà chuẩn bị, cái túi xách nhỏ loại du lịch máng hờ hững trên tay là tất cả hành trang của chàng, chỉ vậy thôi, vừa gọn gàng vừa tiện lợi. Gia đình Hùng thuộc vào loại khá giã ở cái vùng quê trù phú này. Ông bà Tám nhờ chăm chỉ làm ăn nên cũng có một số vốn, ông xây lại căn nhà theo kiểu Tây, đổ móng thật cao, có bậc tam cấp đi lên, cổng sắt. Đứng bên ngoài nhình vô mọi người sẽ thấy ngay cái hồ cá tai tượng chiểmm chệ ngay trước cửa như biểu tượng cho sự giàu sang phú qúy.
Chẳng thế mà ông bà Tám đã cho Hùng lên Sài Gòn học khi chàng vừa tròn mười tuổi. Hùng còn một người chị đã lấy chồng là sĩ quan trong quân đội và chị đã theo chồng đi xa. Cũng nhờ ông bà Tám biết lo xa, gởi Hùng lên Sài Gòn ở tọo nhà một người bạn thân của ông, hiện đang làm giáo sư dạy ở một trường trung học mà Hùng ọc hành ngày càng tiến bộ, hắn thi đâu đậu đó, quanh năm suốt tháng chỉ c ặm cụi miệt mài đèn sách. Không phải là Hùng không ham chơi như bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa,như vì hai ông bà bạn của cha Hùng bết cách giáo dục, ngoài giờ học ở trường, ông thường hỏi han, chăm sóc Hùng như một đứa con ruột, ông sẵn sàng bỏ hết mọi việc để giải đáp, chỉ dẫn cho Hùng từng bài toán khó, từng câu văn tối nghĩa.
Cũng nhờ Hùng là một đứa trẻ ngoan, biết vâng lời cha mẹ nên mặc dù thỉnh thoảng cũng có đi xem hát, hoặc xem sách báo, Hùng cũng mơ tưởng đến những mối tình lãng mạng, những màn ân ái tuyệt vời, nhưng đó chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong chốc lát rồi bay đi như cơn gió, Hùng trở lại là một sinh viên đàng hoàng đứng đắn đối với ọi người, vì vậy Hùng cũng là nềm ao ước của các cô sinh viên cùng trường. Theo thông lệ hàng năm, ến kỳ nghĩ hè là Hùng về ở với gia đình một vài tháng và sẽ trở lên Sài Gòn một vài tuần trước ngày khai giảng niên ọc mới để ôn lại bài vở. Năm nay cũng như mọi năm, Hùng trơ ề Mỹ Tho thăm gia đình, nhưng nay sao lòng chàng thấy dững dưng, không còn cảm giác nôn nao, háo hức như xưa nữa, có lẽ là Hùng đã trưởng thành, đã quen sống ở đô thành hay vì hình bóng của Hương, cô sinh viên cùng trường mà mọi người bầu là hoa khôi của trường luật. Hương nhỏ hơn Hùng bốn tuổi, mới vừa xong tú tài đôi và đang học năm dự bị Luật. Cuộc đời đối với Hương là một vùng trời đầy hoa mộng, ở cái lứa tuổi mười chín, Hương diễm phúc được trời ban cho một nhan sắc mặn mà, dáng người nhỏ nhắn trắng trẻo và đặc biệt là đôi mắt bồ câu đen lay láy thu hút người đối diện. Hương tự biết là mình đẹp, nhưng không bao giờ tỏ ra kênh kiệu, hách dịch như đa số những cô gái đẹp khác. Cô niềm nở với mọi người, ăn nói từ tốn, khiêm nhường và đôi môi gợi cảm sẵn sàng nở nụ cười thân thiện với bất cứ ai. Có lẽ vì vậy mà hầu hết các chàng sinh viên, ai gặp nàng cũng đều vui vẻ chào đón, xem nàng như một người bạn thân dù rằng chưa bao giờ... có dịp nói chuyện. Hùng cũng là một trong số những chàng sinh viên đa tình đó .