02:18:24 | 24/12/24 |
cần tôi nhắc nhở, cô cũng biết việc nào không thể
làm, đúng không?”
Ta dựa vào cửa kính hừ khí, phụ nữ có chồng.
Ta Hạ Tiểu Hoa, dựa vào cái gì?
Ta thân thủ dùng sức vuốt phẳng những bếp nhăn tren giáo phục trung học, gắng sức làm cho nó trở
về như lúc đầu.
Diệp Hy nhìn ta từ trên xuống dưới: “Sáng sớm
tinh mơ quần áo không chỉnh tề, còn khiến tôi bắt
đi ra từ nhà trượng phu người khác, loại sự tình
này, tôi không nghĩ lại phát sinh lần hai.” Ta ngay cả hừ cũng không hừ.
Lại cảm giác ánh mắt Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, xa
lạ chuyên chú.
Ta không có tới một trận chột dạ, bỗng nhiên thử
hỏi một câu: “Anh… nhớ rõ em sao?”
Ánh mắt xa lạ lập tức thu trở về: “Hạ Tiểu Hoa, đồng phục này tuyệt đối không thích hợp với cô.”
Vì thế ta nở nụ cười, lớn tiếng đến chói tai, vươn
tay xoe ở trước mặt hắn: “Không thích hợp, Diệp
tam công tử trả thù lao mua.”
Ghê tởm Hạ Tiểu Hoa, biết rõ ràng không có khả
năng nhớ rõ, làm sao còn khổ sở đi thử dò xét. Diệp Hy cũng đã quen thói ghê tởm của ta, tựa hồ
còn cảm thấy hài hước, thế nhưng lại nở nụ cười
hai tiếng: “Hạ Tiểu Hoa cô, thiếu tiền?”
Cực kỳ nhân tiện, liếc một cái ngắm cánh tay ta vừa
mới lộ ra: “Lão nhân kia đánh?”
Ta lập tức lùi lùi về, túm áo che giấu: “Đi đường ngã có được không?”
“Vậy sao?” Hắn ứng: “Xem ra lão nhân kia, tinh
thần không được tốt.”
“Em bị ngã!” Tức giận. Có hiểu hay không lời
ngươi ta nói a.
“Trở về bảo Lưu quản gia gọi bác sĩ đến xem.” Khóe mắt dư quang một chút nhìn ta hấp hấp
nước mũi: “Thuận tiện nhìn xem cảm mạo.”
Ta đột nhiên cảm thấy cảm mạo tăng thêm, cái mũi
luống cuống.
Thật nhanh nhắm mắt lại.
Ta thật cẩn thận, thật cẩn thận dùng đầu hướng tới gần hắn.
Thiếu chút nữa, hẳn là thiếu chút nữa sẽ đụng
phải.
Một cái tay ấm áp, ngăn chặn mặt của ta, đem ta ấn
đến trên vai: “Hạ Tiểu Hoa, dừng ý đồ ấy của cô!”,
thanh âm rất khinh thường. Ta khống chế không được hít hít nước mũi.
“Mặt hướng sang bên kia, đừng làm dơ quần áo
tôi.” Thanh âm bình tĩnh không lớn không bé.