14:05:23 | 23/12/24 |
“Mày mà thi sư phạm thì tao tự sát cho mày coi!!!” Tiếng vang như sư tử hống. Chà chà…nhà anh Nhân lại đánh lớn rồi. Căng thẳng thật, đã mấy hôm nay cứ tầm chín giờ tối là lại ầm ầm. Chung quy lại thì cũng chỉ vì kì thi đại học mà ra. Ngẫm ra mới thấy sợ sợ, không biết mấy năm sau đến lúc mình thi có bị thế không ta. Thật là tội nghiệp anh Nhân quá. Thật không ngoa khi nói anh là niềm tự hào của cả xóm tôi. Tính anh hiền hòa dễ chịu như nắng mùa xuân vậy, vừa ấm áp mà lại dịu dàng. Học rất giỏi nhưng nhìn không giống một tên mọt sách chút nào, nhìn anh, tôi hay liên tưởng tới một vận động viên chuyên nghiệp thì hơn, thân hình cao lớn, đôi mắt nhanh nhạy vô cùng, khác xa với các bác hay thấy trên tivi nhiều lắm. Có một đứa con như vậy ai không tự hào. Ba mẹ anh lúc nào cũng vỗ ngực tự xưng mình là chuyên gia trong việc dạy con cái. Nếu may mắn được diện kiến hai bác, chắc ai cũng phải miệng A mắt O thán phục vì những tính toán cho con của họ. Nào là sẽ chuẩn bị cho con đi du học một nước tiên tiến hay ít ra sẽ thi dược để về làm chủ một tiệm thuốc lớn của gia đình. Sự đời lắm sự oái ăm, càng tính lại càng trậc. Năm 12, không hiểu vì sao mà anh nhất quyết đòi thi sư phạm. Thế là trên dưới gia đình lại nổi sóng to. Ban đầu tưởng thằng con đùa cô bác cũng họa theo cho nó vui. “Thi gì chứ sư phạm là nhất rồi.” Đến khi anh mua về 1 bộ hồ sơ, điền nguyện vọng chính đáng của mình thì cả nhà trên dưới đều té ngữa. Cô và bác liền khuyên bảo đủ cách. Dù nói nhẹ hay nặng hay thậm chí bác trai đã cho đứa con cưng như vàng một cái tát cũng không lây chuyển được anh. Lần đầu tiên anh cứng đầu như vậy, cứng đầu một cách ngốc nghếch… ********************************** -Chú mày ngày càng khỏe đấy. Dứt lời anh nằm bẹt xuống, trận đấu hôm nay quả thật rất căng thẳng. Đối thủ khá mạnh, tuy nhiên với đấu pháp hợp lý chúng tôi cũng đã có chiến thắng 2-1. Sau trận, như thường lệ, vẫn có hai thằng nằm lì không chịu về. Phần vì mệt, thở không ra hơi, lúc nào hai chúng tôi cũng phải đá chính mà. Cộng thêm một lý do khá chuối nữa là hai anh em rất ghiền mùi cỏ sân này, thật dịu dịu. Tôi chọc anh: -Hay anh nhường ngôi ban chủ cho em đi, tập chung thi đại học đi là vừa. Vừa nói tôi vừa cười ha hả, bỗng anh bật nhanh dậy, nhanh chóng quàng tay qua cỗ tôi, siết chặt lại đầy thân thương. M