17:45:23 | 23/12/24 |
mối quan hệ giữa tồn tại và tư duy, giữa các hiện
tượng tự nhiên với lĩnh vực tinh thần… là vấn đề
cơ bản của…
_ Dạ thưa thầy cho em xin phép ra ngoài! - Vĩ dõng
dạc dơ tay tuyên bố. _ Tôi đã nhắc nhở bao nhiêu lần là đừng có ngắt
ngang mạch giảng bài của tôi! Cậu không ý thức
được àh? Kéo thấp cặp kiếng mắt xuống, vị giáo sư ném ánh
nhìn không mấy hài lòng về phía nó. _ Dạ, vâng! Lần sau em sẽ nhớ ạ! Còn bây giờ em
xin phép ra ngoài nha thầy! Chán nản nhìn cậu học trò, vị giáo sư bất mãn gật
đầu đồng ý. Vĩ chạy nhanh ra khỏi lớp trước khi bị
cái nhìn cháy xém của vị giáo sư xuyên qua nó. Thú thật là nó hết chịu nổi rồi, ngồi nghe giảng mà
tai nó cứ ong ong cả lên. Thôi tốt nhất là đánh bài
chuồn, chứ nếu ngồi thêm nữa chắc nó phá cho cả
lớp khỏi học luôn. Sau khi an vị tại canteen của trường, Khôi vĩ móc
trong túi quần ra chiếc di động và bắt đầu cuộc trò
chuyện: _ Tân hả? Tao nè! Sáng gọi tao chi vậy?
_ ...
_ Ừh, tao biết mà! Dạo này tại tao xui dữ quá mày
ơi…!
_ ...
_ Ey, tao có nói tao xù mày đâu? Làm gì mà căng thẳng dữ vậy mày? Biết rồi... biết rồi! Tao đang
xoay xở mà, mày cho tao thêm chút thời gian nữa
đi… Để chiều tao về nhà vơ vét coi còn cái gì không,
chứ giờ tao hết sạch rồi!
_ ...
_ Hơ! Tối nay hả? Làm sao kịp chứ! Ngày mai đi mày… *bíp bíp* … Assii…!!! Đúng là xui xẻo đủ
đường mà! Thiệt hết cách rồi. Giờ mà réo nhỏ Thy
chắc nhỏ xé xác mình ra quá…. Haizzz… Ủ rũ hút cạn ly nước trên tay, Vĩ chỉ thầm kêu trời
thôi. Mặc kệ, chiều nay nó phải về nhà tìm viện trợ,
chứ nếu ở đây cũng no đòn với bọn kia thôi! Nghĩ thì cứ nghĩ vậy, song Vĩ lại vô tư lôi cuốn
truyện tranh ra phè phỡn mà gác chân lên ghế
ngồi đọc. Nó đâu hay biết, sau lưng nó có người
cũng đang nhâm nhi ly cà phê, có khác là thêm vài
người bạn nữa ngồi cùng. Mà lạ thay, nãy giờ nó nói gì làm gì người kia đều
để lọt vào tai và gai vào mắt. Rồi rốt cuộc cũng chỉ
biết lắc đầu cùng cái thở dài ngao ngán đối với nó! -------------------- Xế chiều bước xuống khỏi xe buýt, Vĩ lội bộ thêm
một khoảng đường nữa mới về tới nhà của nó.
Hiện giờ lòng nó ngổn ngang trăm điều, chỉ lát nữa