17:39:23 | 23/12/24 |
tạp, chỉ cần một người thấy gai mắt là chắc chắn sẽ
lời qua tiếng lại. Mà nhờ vậy, một thói quen đáng yêu của nó được
hình thành, đó là sáng nào thức dậy nếu không đi
ngang phòng Vũ thì thôi, còn mà đã đi là nó phải
nhất mực dơ chân lên đá một cái vào cánh cửa
phòng của Vũ. Hai ba ngày đầu Vũ thiếu điều
muốn choảng nhau với nó, nhưng riết rồi cũng quen, xem như có cái báo thức vậy. Hôm nay, là ngày nghỉ cuối tuần hết sức quý giá
đối với nó, cả tuần mệt nhừ người nên nhất định
hôm nay nó phải nướng khét trên giường đến
trưa mới thôi. Mà ngờ đâu, nó tính thì tính chứ sao
mà bằng chủ nhà của nó tính. _ Dậy! Dậy mau! – Vũ lay lay người nó mà gọi dậy.
_ ……
_ Khôi Vĩ! Dậy mau cho tôi! Không động tiĩnh gì, anh giựt phăng chiếc chăn ra
khỏi người Vĩ. Nó thì đang mê ngủ nhưng cũng
hoảng hồn mà ngồi bật dậy, trơ cái mặt ngu ra nhìn
mông lung. Chắc do ám ảnh cảnh bị đòi nợ đây mà. _ Dậy đi! Kêu mãi mà không dậy là sao? Nó nhíu mắt nhìn chằm chằm Vũ, nhưng bỏ ngoài
tai lời nói, nó lại ngã xuống nệm, kéo chăn phủ kín
đầu tiếp tục ngủ. _ Không dậy phải không? Tôi đếm đến ba mà
không dậy thì đừng có trách nha!
_ ……Chủ nhật, để yên cho tôi ngủ! – nó nói vọng từ
trong chăn.
_ 1……2 …….3!
_ …………………. _ …… Alo! Việt hả?... Mày nhờ bác trai gọi giúp…… Chưa nói hết câu thì điện thoại của anh đã bị nó
giựt lấy và tắt luôn nguồn, thấy thế anh cười đắc
thắng. Còn nó, tất nhiên khói đang dần bóc lên từ
đỉnh đầu. _ Ông muốn gì? Sáng sớm mà gây chuyện hả? Có
biết cả tuần tôi mệt lắm không, để yên cho tôi ngủ!
_ Chính vì hôm nay là chủ nhật tôi mới gọi cậu dậy,
mà tám giờ rồi sớm gì nữa! Dậy đi, dậy mà dọn dẹp
tổng vệ sinh nhà cửa kìa, cả một tuần không dọn
cái nhà sắp thành ổ chuột rồi! _ Nhà ông thì ông dọn, mắc gì kêu tôi? Tôi osin ông
chắc?
_ Ờh! Nhà tôi! Thế cậu là không khí chắc? Ở thì ở
chung, không có chuyện tôi hầu cậu đâu! Lẹ đi,
đừng để tôi nhờ “ai kia” can thiệp àk! – anh
nhướng mắt ám chỉ chiếc di động trên tay nó. Khỏi phải nói, nó tức đến nổi mắt long lên, mũi
cũng hiỉnh lên theo. Nó quay phắt người bỏ vào