08:40:24 | 24/12/24 |
lòng, ngước lên hít lấy hít để thật nhiều cho bao
nổi uất ngẹn vơi bớt đi. Nó mỉm cười cho cái số
phận này… ừh, thì giờ đây bên nó còn ai đâu, chỗ
dựa vững chắc cũng không còn để nó bám víu,
tình yêu mà nó dành hết tâm can cũng mặc kệ nó mà vô tâm bước đi. Xem ra lần này khá thê lương
đây! -------------------- “Thứ học đòi! Thằng trời đánh!… Mày có phải con
người không mà lại bôi tro trát trấu vào ba mẹ mày
như vậy hả?.... Cái tốt cái đẹp thì không học lại đi
đua đòi a dua với mấy thứ bệnh hoạn” “Mày rời khỏi cái nơi đó đi, đừng có ở đó rồi làm
hại đời con người ta… Người ta cũng vô phúc mới
cưu mang mày! Ha! Cũng may là mày còn thiện
lương mà chính miệng thừa nhận chứ không cái
thân già này lại phải tốn cơm tốn gạo nuôi cái thứ
mất dạy, ăn hại như mày! Không hiểu sao nhà này lại gặp phải cái thứ… Mày cút đi, nơi đây không
dám chứa thứ bệnh hoạn đó, cút nhanh cho tao…” -------------------- Ngửa mặt lên nhìn bầu trời lấp lánh những ánh
sao, Khôi Vĩ nhếch môi cười khinh cho cái số của
nó. Phải ha! Nó rõ là đứa không ra gì thật, từ nhỏ
đã được nuông chiều, chỉ biết ăn chơi lêu lổng,
trộm cắp cờ bạc… Nó chưa từng nghĩ đến mọi
người xung quanh, nó chỉ biết sướng cho bản thân mà thôi. Rồi thì nó gặp anh, vì thứ tình yêu cấm kị mà mọi
người hay gọi là bệnh hoạn đó để rồi kì thị xa lánh
kia lại khiến bản thân nó phải thay đổi từng ngày. Thử hỏi có thứ bệnh hoạn nào lại giúp con người
ta trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn
không? Có sự kì thị nào lại làm một người vốn
sống bất cần, ăn chơi rong ruổi lại phải trở mình
mà vứt bỏ những thói quen ấy? Sao không ai hiểu và nghĩ rằng, nếu không có anh
thì nó giờ đây sẽ ra sao? Nó làm tất cả cũng chỉ vì tình yêu ấy! Tình yêu mà
mấy ai hiểu theo đúng nghĩa của một chữ yêu…
giờ lại ngăn cấm và bắt nó phải rời bỏ. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, những cơn gió se
lạnh nhẹ nhàng lướt qua làn da của nó, mơn trớn
thổi đi những dòng suy nghĩ miên man không
dứt… Con vật nằm trong vòng tay của nó, được ôm
ấp giờ đây cũng ngủ ngon lành. Khôi Vĩ cúi nhìn
rồi lại cười nhẹ sau đó ngáp dài một hơi, nó mệt mỏi quá rồi! Một ngày như thế là quá sức với nó,
Em ấy không ngoan - phần 1 Author : zippi & luving Genre : SA, humor, romance … Length : Longfic [25 chapters] Rating : 16+ Status : Completed Summary : Fic được viết |
Em ấy không ngoan - phần 2 _ Từ nay về sau, tao không cho mày tiền nữa, cắt mọi chi tiêu của mày, tự đi làm mà nuôi bản thân ăn học. Đói cũng ráng |
Em ấy không ngoan - phần 3 _ Vậy đi! Thằng nào thua thì chi 500 ngàn ra, tiền đó gom vào buổi nhậu tới. Lâu rồi không ăn nhậu, sẵn có dịp làm một |
Em ấy không ngoan - phần 4 Đúng như những gì đã định trước, hôm nay nó chính thức nói rõ với Vũ về tình cảm của mình. Hay đúng hơn là nó sẽ |
Em ấy không ngoan - phần 5 ngạc nhiên, anh khẽ quay đầu nhìn nó. Rất nhanh nó giải thích ngay. _ Ông già tôi kêu nghỉ làm để tập trung học hành, ổng |
Em ấy không ngoan - phần 6 Nó phải làm sao đây? Đứng dậy bước tiếp con đường đã chọn mà nó biết gần như không bao giờ tới được cái đích |
Em ấy không ngoan - phần 7 Chưa! Chắc giờ vẫn chưa biết tao đang an tọa tại đây đâu, không chừng vẫn còn hú hí với người yêu!… Haizz! Tao đã |