18:20:23 | 23/12/24 |
về đến sẽ rất vui!
Chu Mộng Châu nghe lão tổng quản đã nói vậy,
nghĩ đã thế thì tạm thời nghỉ tại khách điếm vài
hôm, nhân tiện đây du ngoạn thưởng cảnh vùng
này vài ngày cho biết, bèn nói: - Quý trang chủ như đã không có ở nhà, cũng
không dám làm phiền, tại hạ hiện tại nghỉ ở Hương
Xuân khách điếm. Chừng nào quý trang chủ hồi
trang tôi sẽ trở lại bái kiến.
Nói rồi chàng cáo từ ra về, lão tổng quản càng
không tiện lưu khách. Ra khỏi Thất Tinh Trang, Chu Mộng Châu không
quay trở lại khách điếm, mà tiện đường tìm đến vài
nơi danh lam trang cảnh vùng này du ký một
chuyến.
Chàng đi nhân lúc nhàn rỗi, chứ không có mục
đích, cho nên tùy hứng thì đi, hết hứng thì nghỉ. Cuối cùng chàng đật chân đến một đỉnh núi, trên
núi có một tòa cổ tự, từ đấy có thể nhìn hết toàn
cảnh dưới bình nguyên xanh bao la, cảnh sắc quả
thật tuyệt đẹp.
Chu Mộng Châu thật ra mấy năm nay đi đây đi đó
rất nhiều nơi danh lam thắng cảnh, có điều chàng vô tâm chẳng nghĩ đến chuyện thưởng ngoạn,
cho nên chung quy không để ý mà thôi, lúc này
nhàn rỗi mới để mắt thưởng thức cảnh đẹp thiên
nhiên. Qua một hồi chàng ngồi xuống nghỉ chân
dưới một góc cây bên Nghênh phong đình.
Ngồi thảnh thơi ngắm nhìn cảnh một lát, gió mát hiu hiu khiến chàng ríu mắt, lim dim như muốn
ngủ. Đột nhiên có tiếng người cười nói huyên náo
khiến Chu Mộng Châu giật mình tỉnh dậy.
Chu Mộng Châu nhíu mày khó chịu, thầm nghĩ:
- Nơi danh sơn thắng cảnh tĩnh lặng thế này mà
cũng bị bọn người quái nào làm náo động. Biết thế ta chẳng đã lên đây!
Bấy giờ đã nhìn rõ sáu bảy hán tử ăn vận lối võ
phục đi thẳng vào Nghênh phong đình cách chỗ
Chu Mộng Châu không đầy mười trượng. Bọn họ
mỗi người một câu, nói nói cười cười nghe thật ầm
ĩ chói tai. Chốc lát câu chuyện của bọn họ là bình phẩm những bài thơ của tao nhân mặc khách ước
độ đã đề lên bức tường của Nghênh phong đình.
Kẻ thì cho bài này hay, kẻ thì cho câu kia chưa đắc,
chung quy ai cũng tự cho mình là hiểu biết thi phú.
Bỗng nhiên một gã hán tử mặt ngựa, mắt lớn mày
thô, cất giọng ồm ồm như chuông vỡ: - Nghĩ lại, những bài thơ này đều là của bọn văn
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 24 : Vạch Tội Ác, Đằng Thân LộNguyên Hình Chu Mộng Châu đanh giọng thét lớn: - Đằng Thân, giờ thì ngươi không còn chối cãi gì chứ? Đằng Thân vừa rồi vì một |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 23 : Thập Niên Luận Kiếm,Quần Hùng Hội Tụ Toàn bộ võ lâm từ một tháng trước trung thu đã rộn ràng hẳn lên, vì võ lâm các phái đều nhận được thiệp mời tham |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 22 : Huyết Án Bạch Gia Hé MànBí Ẩn Khi Chu Mộng Châu rời Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trời đông cũng đã ửng hồng. Trong lòng chàng cảm |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 21 : Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã TựThú Điền Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lời thách đấu như vậy, tuy bực tức nhưng nghĩ phần |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 20 : Liên Vân Bảo Hắc Y TăngĐại Náo Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn: - |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 19 : Kim La Hán Hàm Oan ẨnTử Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 18 : Trong Thảo Am Mẫu TửTrùng Phùng Đã qua sáu ngày nay Chu Mộng Châu đi ròng rã hầu như không nghỉ, chỉ khi nào vào một tiểu trấn, đại thành mà gặp phải |