22:22:23 | 23/12/24 |
nhân tự cho là thi phú bất phạm, chúng ta là
những người thực múa kiếm khua đao, chẳng thú
gì môn này. Nhưng những bài thơ đây chúng ta đã
đọc hết, chẳng tìm ra một bài tuyệt cú nào đáng
phục. Chẳng bằng cứ nghĩ ra một bài thơ hay, đề lên đây cho bọn văn nhân kia tức lộn ruột. Nếu các
vị hữu nhã hứng, thì nhanh đi tìm bút mực lại đây,
chúng ta làm một bài!
Đám còn lại liền vỗ tay họa theo.
Một gã mặt có vết thẹo bên má trái, nheo mắt cười
chen một câu: - Diêu đại ca công phu xuất chúng, huynh đệ ta
đều bội phục, thế nhưng không ngờ Diêu đại ca là
người văn võ song toàn. Lần này thưởng cảnh cao
hứng, đại ca làm thơ cho chúng ta thưởng thức,
thật tuyệt! Thật tuyệt! Các vị cứ ở đây tôi chạy vào
chùa mượn bút mực. Nói rồi gã liền phóng người chạy vào hướng ngôi
cổ tự.
Lát sau gã trở ra, quả nhiên đã thấy ngọn bút lông
và nghiên mực trên hai tay.
Gã họ Diêu được xưng là đại ca tay cầm bút,
nhưng còn ngần ngừ, một lúc thành thật nói: - Ta nghĩ ra một bài thơ chẳng tồi đâu, thế nhưng
chữ viết bút lông thì tệ lắm, huynh đệ người nào
viết chữ bay bướm, xin viết giúp ta!
Vừa nói gã vừa đưa mắt nhìn quanh sáu gã hán tử
võ sĩ, thế nhưng người này đưa mắt nhìn người
kia, chẳng ai lên tiếng. Họ Diêu hơi bực mình, liền cầm ngọn bút vứt
xuống đất nói:
- Thôi được chẳng cần phải dùng đến thứ này mới
thành chữ?
Nói rồi, gã bước lên đứng trước bức tường, vận
kình lực vào ngón tay không chỉ đề thơ lên tường đá.
Chu Mộng Châu theo dõi từ đầu đến giờ, bất giác
kinh động, chẳng ngờ đám du thủ du thực này mà
lại có công phu cao như vậy. Chàng ngưng mắt
nhìn chúng, xem tuyệt công phu của bọn bhọ đạt
đến trình độ nào. Gã hán tử họ Diêu dùng chỉ lực viết một hơi xong
bài thơ, ngửa mặt lên trời cười ha hả xem ra vô
cùng đắc chí.
Bọn họ vỗ tay lên reo hò tán thưởng khiến họ Diêu
câng mặt càng hiện nét dương dương tự đắc.
Gã mặt thẹo cười hi hi tán một câu: - Thơ của đại ca thật tuyệt. Chúng ta hôm nay du
sơn thưởng cảnh, đồng thời ai cũng nên thi thố
chút tài năng, không chừng bảy huynh đệ chúng
ta kẻ văn người võ xuất chúng, chẳng lẽ kém gì
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 24 : Vạch Tội Ác, Đằng Thân LộNguyên Hình Chu Mộng Châu đanh giọng thét lớn: - Đằng Thân, giờ thì ngươi không còn chối cãi gì chứ? Đằng Thân vừa rồi vì một |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 23 : Thập Niên Luận Kiếm,Quần Hùng Hội Tụ Toàn bộ võ lâm từ một tháng trước trung thu đã rộn ràng hẳn lên, vì võ lâm các phái đều nhận được thiệp mời tham |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 22 : Huyết Án Bạch Gia Hé MànBí Ẩn Khi Chu Mộng Châu rời Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trời đông cũng đã ửng hồng. Trong lòng chàng cảm |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 21 : Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã TựThú Điền Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lời thách đấu như vậy, tuy bực tức nhưng nghĩ phần |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 20 : Liên Vân Bảo Hắc Y TăngĐại Náo Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn: - |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 19 : Kim La Hán Hàm Oan ẨnTử Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 18 : Trong Thảo Am Mẫu TửTrùng Phùng Đã qua sáu ngày nay Chu Mộng Châu đi ròng rã hầu như không nghỉ, chỉ khi nào vào một tiểu trấn, đại thành mà gặp phải |