17:38:23 | 23/12/24 |
rồi con thấy chúng ở chỗ ngôi mộ. Ông Mạn nhẹ thở dài: - Ta quên khuấy mất.
Rồi ông chợt nhớ ra: - Ta hiểu rồi! Sáng nay con nhìn thấy cảnh chiếc xe
lao xuống vực là cách mà Tuyết Lan muốn con hiểu
là có người chết bằng cách đó. Chiếc xe lúc sáng
lao xuống là xe không, nhưng mười tám năm
trước thì trong xe có đến ba người! Cả ba đều đã
chết. Trong đó có Tuyết Lan. Miên thắc mắc: - Sao cha rành chuyện ấy? Giọng ông Mạn như tiếng kêu ai oán: - Bởi ta chính là người làm cho chiếc xe mất thắng,
lao xuống vực, trong lúc họ vô tình không hay
biết? Miên ngơ ngác: - Cha nói thế có nghĩa là… là… - Là kẻ giết người! A Miên lần đầu tiên nghe cách nói chuyện đầy xúc
động của cha. Anh đưa mắt nhìn thẳng vào cha.
Ông Mạn hạ thấp giọng hơn: - Mà kẻ giết người có dự mưu. Nạn nhân lại chính
là người yêu của mình. Còn gì ác và đáng nguyền
rủa hơn! Ông bất ngờ hỏi: - Chiếc khăn tay còn không? A Miên móc nó ra khỏi túi: - Còn đây, cha. Ông cầm lấy, mở rộng chiếc khăn ra, nhìn vào hình
thêu, nấc lên: - Đóa lan Hồ Điệp là tên của nàng ấy, còn ba chính
là con bướm này. Ba là Điệp chớ không phải A Mạn
như con và mọi người biết giờ đây. Không để cho Miên hỏi lôi thôi, ông chủ động kể
tiếp: - Mười tám năm trước, trên chiếc xe nhà của Tuyết
Lan, trên đường đi Đà Lạt, có cả thảy bốn người:
Cha, Tuyết Lan, Hậu và ông già B’Râu. Ông già B’Râu
là quản gia đồn điền trà cho nhà Tuyết Lan, theo xe
lên Đà Lạt tiếp quản công việc thay người quản gia
cũ vừa nghỉ việc. Và đó là chuyến đi cuối cùng của ông ta… A Miên sốt ruột, chặn ngang lời cha: - Nhưng tại sao những người kia chết còn cha thì
không? Ông Mạn hơi lưỡng lự, một lúc sau mới lấy từ trong
áo ra một tập giấy đã nhàu nát qua thời gian, đưa
cho con trai: - Cha viết ra kể hết mọi việc, đợi khi con đủ mười
tám tuổi mới đưa con đọc. Bởi khi đó con mới đủ
trưởng thành để tiếp quản cơ ngơi này của cha và
cũng là thời điểm cha ra đi. Đi để đền tội… Tuy
nhiên… Ông ngừng lại như để lấy can đảm: - Hiện nay phải còn gần một năm nữa con mới đủ
tuổi. Nhưng không còn kịp nữa rồi, e rằng nếu cha
không cho con biết thì cha sẽ không còn sống trên
cõi đời này nữa. Cha muốn con hiểu hết mọi việc và
Chiếc ghế đa tình Sau khi chồng bà đi làm, bà Yoshiko được hoàn toàn tự dọ Bà vào thư phòng mà hai vợ chồng bà cùng chia nhau sử dụng, tiếp |
Truyện bà hàng xóm bị ma nhập ở Đà Lạt Đây là một câu truyện hoàn toàn có thật, tôi không rảnh ngồi bốc phét đâu nhé, đã xả ra tại Đà Lạt về người bà |
Bóng ma thường xuất hiện lúc trăng rằm Truyện ma này là hoàn toàn có thật 100% nhé rất hay mời mọi người cùng luyện đi - Liêm! Dậy đi! Tới nơi rồi! Đức Liêm |
Bóng ma trở lại Phần 1 Sơn đến tìm tôi vào một buổi sáng thứ Bẩy. Hắn gọi sớm lắm, lúc tôi vẫn còn lười biếng trên giường ngủ |
Đọc truyện ma cái kết của một tình yêu Mùa hè 1972, Quang cùng đơn vị lên Pleiku yểm trợ chiến trường Tây Nguyên theo kế hoạch hành quân của quân đoàn. Ban chỉ |
Câu chuyện tiếng chuông gọi hồn ma hay Đã ba lần chuông điện thoại đổ vang trong đêm, cả ba lần Vọng đều bật dậy cầm ống nghe hỏi nhỏ nhẹ: - Alô, ai |
Chuyện ma cơn mưa đêm khuya Đêm nay công ty Ngọc có tiệc mừng, nàng và mấy cô bạn đồng nghiệp hẹn nhau tụ tập để nấu nướng tại nhà Quang, |