17:30:23 | 23/12/24 |
Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em
Nó tự nghĩ, từ ngày nó dọn tới đây mọi thứ xảy ra xung quanh nó đều dính đến anh chàng này, thật ra thì ngoại hình rất tốt, học thì tạm. Nhưng sao càng lúc nó lại càng không có cảm tìnhvới anh ta.
Tiếng nhạc Hamster Dance vang lên, Mẹ nó gọi. Nó vẫn ngồi trên kệ, nói chuyện với Mẹ. Nghe Mẹ nó dặn dò là lên Ngoại phụ nấu. Nó dạ vâng suốt cuộc gọi. Không ngờ Vĩ đang chơi banh, thoáng thấy nó trên lầu. Vĩ nhìn nó mà như đang ngắm nhìn 1 thứ mà anh chàng ao ước có được.
-“Di à, đến khi nào anh mới có thể làm tan tảng băng của em
chứ.”_Vĩ thầm nghĩ. Rồi như chợt nghĩ ra 1 cách.
-“EM ƠI…NÈ….DI ƠI…”_Vĩ hét lớn
Nó vội kết thúc cuộc gọi với Mẹ nhìn xuống, vẫn ánh mắt không chút tình cảm. Nó không nói gì, chỉ nhìn Vĩ. Vĩ lại tiếp tục
-“ANH LÀM RƠI BANH VÀO SÂN NHÀ EM RỒI, EM MỞ CỔNG CHO ANH LẤY NHA!”
Không nói không rằng 1 lời, nó đóng rèm cửa sổ lại. Vĩ thoáng thất vọng vì sự lạnh lùng đến rợn người của nó. Nhưng chưa đầy 2 phút sau, Vĩ nghe tiếng mở cửa. Vĩ nở 1 nụ cười có thể làm cho những cô bé khác xiu vẹo. Nhưng vẫn không có gì bất ngờ là nó vẫn vậy,ra sân cầm trái banh, ném mạnh ra ngoài. Không như dự tính của Vĩ là sẽ được mở cổng vào nhà, rồi bắt chuyện làm quen. Nó quay vào nhà, đóng sầm cửa để mặc cho Vĩ đứng chết trân trước nhà nó. Vào nhà, nó lầm bầm:”rảnh quá, suốt ngày banh với bóng, lần sau thì tui tịch thu lun cho khỏi phá làng phá xóm, cái gì cũng bất quá tam thôi chứ.”
Cơ mà thằng Tin nói đúng, nó thì có làm cái gì nên hồn chứ. Hậu đậu là nghề của nó mà. Vào nhà tắm thay đồ, vừa bước vào, 1 con chuột chạy băng ngang qua, hoảng hồn, nó hét lên, rồi vội vạ làm sao mà té ngược ra sau, đầu đập xuống nền gạch bất tỉnh.
Vĩ đứng ngoài nghe tiếng hét, bất ngờ, Vĩ hành động như phảnxạ. Bỏ trái banh trong tay, Vĩ phóng leo lên cổng, với lợi thế chiều cao thì điều này không mấy khó khăn,nhưng những cái đầu nhọn trên đó cũng làm tay Vĩ trầy xước rỉ máu. Vào được sân nhà, Vĩ mở cửa trong thật nhanh, lao thẳng vào nhà,miệngthì cứ gọi tên nó:”DI…DI, EM Ở ĐÂU…DI, NGHE ANH GỌI KHÔNG?”.
Thấy nó nằm chỏng gọng trong bếp, Vĩ đỡ nó lên, bồng nó ra ghế salon. Chạy vào lấy khăn, lau nhẹ mặt nó. 10 phút sau, nó tỉnh lại, nó nhìn anh như sinh vật lạ. Vĩ nhìn nó cười, không hiểu sao, vừa Vĩ cười thì nó hét toáng lên. Bây giờ thì cái não nó đã hoạt động lại. (Não gì mà hoạt động chậm thế chứ =.=’’ )
Bước về phía em - phần 1 Bạn ơi mau mau mở giùm mình nha. Người mới người mới mà. Thứ 6 ngày 13 Tại một quán café nhỏ, ấm cúng Nền nhạc |
Bước về phía em - phần 2 Part 5: Ly dị ư! Đừng hòng Sau khi nói chuyện với mẹ chồng cô dò dẫm đi tắm. Lúc xuống nhà thì anh đã đi ra ngoài từ |
Bước về phía em - phần 3 Part 11: Gặp lại cha 3 tháng trôi qua một cách êm đềm từ sau bữa ăn ngày hôm đó. Thái độ của anh cũng bớt lạnh nhạt và |
Bước về phía em - phần 4 Part 17: Ly hôn Sau bữa trưa, Quân và Huyền Thư đang ngồi trong một quán café sang trọng. Trông Thư ko có vẻ gì là muốn uống |
Bước về phía em - phần 5 Part 23: Về nhà Sau chuyện lần trk, đã lâu lắm rồi Quân chưa gặp Thiên Di nhưng chưa bao giờ dừng nghĩ về cô. Phải, cô |
Bước về phía em - phần 6 Part 29: 1 tuần an dưỡng (4) Sau cuộc gặp chóng vánh với Huyền Thư trưa nay Quân ngồi bần thần, không phải anh ngạc nhiên |
Bước về phía em - phần cuối Part 35: Hồi kết Gió, gió cứ quần quận làm mấy cái cây trk nhà nghiêng ngả, cành cây thân cây non oằn ẹo chống cự trk |