12:08:23 | 23/12/24 |
mới được anh chăm chứ. Cô tinh
nghịch trêu anh
Anh khẽ lườm cô,. Cô biết, anh luôn
bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm, cô
thích nhìn thấy sự lo lắng của anh dành cho cô.Lúc đó cô thấy lòng mình
như đóa hoa nở rộ.
Như Như cảm thấy mệt, cô bỏ dỡ cái
chén đang rửa dở, vào trong nằm, cô
thấy nhớ Dân Thiên. Ước gì bây giờ có
anh bên cạnh. Vừa bước vào nhà, Thiên Dân bỗng
nghe tiếng la thất thanh từ phòng cô,
vội chạy vào, anh thấy cô đang vùng
vẫy, tay nắm chặt chiếc ra giường.
- Mẹ ơi! đừng bỏ con, đừng bỏ con
mà, không, mẹ ơi.Nước mắt cô ướt nhòe khuôn mặt
- Như Như, tỉnh dậy đi, anh đây,
đừng sợ mà- Bất ngờ anh ngạc nhiên
khi nhìn thấy gì đó, là vết sẹo, vết sẹo
ở gần khuôn ngực cô.
----- ----- ----- ----- - Đánh nó đi, đánh nó đi- tiếng lũ trẻ
hò hét
- Cô bé với hai bím tóc đang khóc thút
thít ở sát vách tường khi bị mấy đứa
trẻ ném đá vào
- Tránh ra đi, lũ nhóc này- 1 đứa bé lớn hơn khoảng 3,4 tuổi cầm cây tới
rượt bọn trẻ.
Trong lúc bỏ chảy 1 đứa trong đám
lấy 1 miếng thủy tinh nhọn ném về
phía cậu bé kia.
- A! cô bé lấy thân thể bé nhỏ mình ra chắn trước cậu bé đó. Ánh mắt sáng
long lanh nhưng ẩn chứa nỗi buồn đó
cứ nhìn chàng trai cho đến khi chiếc
xe hơi chở cô khuất hẳn.
Anh sững sờ, tại sao lại là em cơ chứ,
sao lại luôn bảo vệ anh như vậy. Thiên Dân gục đầu vào tay mình.
- Anh, em yêu anh
Anh ngước nhìn khuôn mặt nhợt nhạt
của cô.
- Từ trước đến giờ không ai chơi với
em hết , ba mẹ luôn nhốt em ở trong nhà, em muốn ra ngoài chơi cùng mọi
người, nhưng khó lắm, lén ra được thì
không ai chơi với em, vì họ ghét ba,
họ nói ba dữ, chỉ có mỗi anh, anh
đến bên em, nói chuyện và chơi đùa
những lúc ba em vắng nhà. Và anh cũng là người đầu tiên và duy nhất
bảo vệ em. Tim em đã thuộc về anh
từ lúc đó.-
- Sao em lại khờ như vậy cơ chứ - Anh
vừa nói xong thì cũng là lúc cô ngủ
thiếp đi. Mở ngăn kéo lấy thuốc, anh vô tình
nhìn thấy 1 hôc tủ nhỏ mà cô quên
khóa, không hiểu sao anh lại tò mỏ
mở nó ra.
Mắt anh mờ đi, tờ giấy bay về phía
cánh cửa, 1 bàn tay nhặt nó lên, là ông Lâm. Ông vẫy anh ra ngoài.
- Sao ông không cho tôi biết