00:55:24 | 24/12/24 |
thần thái vừa rất gấp vừa tức giận, đao loang
loáng xông vào tấn công nữ nhân.
Nữ nhân kia đánh nhau với Chu Mộng Châu đã
núng thế, giờ thấy thêm Bạch Vân nhảy vào tấn
công thì chỉ chống đỡ phòng thủ, không dám phản công sợ sơ hở thì nguy.
Bạch Vân một chiêu chưa đắc thủ thúc giục:
- Chu đệ, bọn chi viện của chúng sắp đến, nhanh
hạ yêu nữ này!
Chu Mộng Châu tuy phát kiếm, nhưng cũng chưa
quyết định ra tay. Đột nhiên trên đầu nghe tiếng nổ "bùm" một tiếng,
lại ba vệt sáng xanh xuất hiện.
Nữ nhân vừa nhận ra tín hiệu, trong lòng phấn
chấn kiếm hoa lên hữu lực, lòng thầm tính chỉ cần
cầm cự ít phút nữa tất có người đến chi viện.
Bạch Vân ngược lại nhìn thấy tín hiệu thì biến sắc càng tức giận hơn, thét lớn:
- Bọn chúng đã đến, nhanh hạ nó!
Dứt lời, tay trái vung lên, mấy ngọn phi tiêu bay vào
người nữ nhân. Nữ nhân định nhảy tránh, nhìn lại
vừa lúc chiêu kiếm Chu Mộng Châu phóng đến, nên
biết nhảy tránh khó thoát, bèn thụp người xuống thấp, tiện chân tung ngửa ra ngoài, cuộn tròn lăn
mấy vòng mới thoát hiểm.
Đúng lúc này đã nghe thấy có tiếng lào xào ngoài
xa, Bạch Vân chẳng đợi nữ nhân kịp kêu lên một
tiếng.
Chu Mộng Châu nhảy đến bên Bạch Vân, nói vội: - Vân tỷ, chúng ta nhanh thoát khỏi đây.
Bạch Vân quay đầu quét mắt nhìn một lượt cười
nói:
- Quá muộn rồi, bọn chúng đã nhìn thấy chúng ta!
Chu Mộng Châu nói:
- Bắc Thiên Sơn cách đây không xa chúng ta cứ bỏ chạy, nếu như bọn chúng vẫn truy kịp, cứ để tôi
một mình chống trả chút. Vân tỷ chạy trước đi!
Bạch Vân cắn răng nói:
- Hôm nay duy nhân một kế khả thi là tận lực quyết
đấu với chúng, chỉ hy vọng chúng không đông
lắm. Nói đến đó, trong cánh rừng đã thấy một đám
người xuất hiện. Chu Mộng Châu không cần hỏi
đám người kia là ai, nhưng cũng đoán ra phải là
đồng bọn với ba người vừa rồi, cũng là cừu nhân
với Bạch Vân. Kiếm vẫn nắm trong tay, chàng đứng
bên cạnh Bạch Vân chờ đợi. Bọn người cả thẩy bốn người, chạy đầu là một gã
Trung Nguyên trạc tuổi trên dưới ba mươi, thân
mặc nho phục, nhưng thoát lên một uy lực ngạo
nghễ.
Tiếp theo chân gã là một lão nhân độc nhãn, con
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 10 : Sơ Xuất Thiếu Niên ThiTriển Oai Lực Trên sa mạc, một đôi thanh niên nam nữ phóng chạy bên nhau. Nam là một trang thanh niên khôi ngô tuấn tú, tuổi chừng mười |
Vội vả yêu thương Tại sao một ngày có đến 24 giờ,ba buổi khác nhau mà chúng talại luôn vội vã? Tại sao không thong thả làm từng việc một? |
Cuộc sống ơi cảm ơn nhé Tác giả: Hòa Lưu Cuộc sống ơi, cảm ơn nhé vì đã cho tôi được sống để tôi yêu thương và được yêu thương! Cuộc sống |
tháng 11 đông đầy những yêu thương Tháng 11 với những bản dương cầm vẫn ru em ngủ mỗi đêm, với những yêu thương nằm ngủ ngoan trong tim mềm. Tháng 11 ơi |
Suy nghĩ về mẹ - Khi bạn được sinh ra, mẹ ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào ầm ĩ lên. - Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và |
Cho bạn cho tôi Tôi viết những dòng này cho bạn, cho tôi và cho tất cả những người tôi chưa từng quen biết. Mỗi khi đau buồn hay bế tắc, |
Để xem chuyện gì sẽ sãy ra Thành công không bao giờ được bảo đảm. Điều tốt nhất có thể làm là “cứ bay lên cao rồi xem chuyện gì sẽ xảy ra”. |