18:03:23 | 23/12/24 |
đối, nhưng ba lại ủng hộ quyết định này, ông tin
tưởng con trai mình, ông muốn anh tự gây dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình… _ Thầy Vũ! hôm nay có tiết thực hành lớp quản trị
sao? Thịnh, một đồng nghiệp chạc tuổi Vũ bắt chuyện
khi cùng anh chuẩn bị lên lớp. _ Phải, lớp Quản Trị 3! Hôm nay là buổi thứ hai! _ Uhm, có phải lớp của cậu sinh viên Khôi Vĩ
không? Người đã lấy cắp máy của thầy lần trước! Vũ khá ngạc nhiên khi Thịnh hỏi câu này, bởi lẽ do
tránh tai tiếng từ nhà trường cũng như cho sinh
viên, nên sự việc đã đươc giữ kín. _ Àh! Thầy Vũ đừng thắc mắc - như hiểu được ý
Vũ, Thịnh giải thích - Tôi được giao nhiệm vụ theo
sát cậu Vĩ trong suốt thời gian kỷ luật!... rất may
cho cậu ấy là thầy Vũ đã không đề đơn thôi học. _ Ra là vậy! – anh gật gù mỉm cười.
…….. Thật ra ấn tượng ban đầu của Huy Vũ trong năm
đầu đứng lớp thì đây là một môi trường học tập và
làm việc rất tốt, lại khá phù hợp với anh. Nhưng cái
ấn tượng đó ngay lập tức bị đánh sập bởi một cậu
học trò tên Khôi Vĩ. Vũ không ngờ cậu sinh viên năm nhất nhìn có vẻ
ngoan hiền đó lại dám ngang nhiên “chôm chỉa”
đồ của giảng viên. Cũng may, do hệ thống an ninh
của trường mà anh đã tìm lại được đồ của mình
cũng như biết được thủ phạm. Chưa hết, rắc rối tiếp tục tìm đến Vũ khi vị hiệu
trưởng đáng kính lại cho anh cái quyền quyết định
số phận của cậu sinh viên này. Quả thực, việc sinh
viên trộm đồ trong trường là một lỗi lớn nhưng
làm sao anh có thể cho cậu ta thôi học? Bởi lẽ để
vào được ngôi trường danh tiếng này là cả một sự nỗ lực và cố gắng. Mặt khác, anh lại không muốn gây tiếng vang cho
mình khi mới về trường đã thẳng tay đuổi học một
sinh viên, làm vậy chẳng khác nào anh tự chuốc lấy
phiền phức. Nên thôi, cứ coi như cho cậu ta một cơ
hội vậy, tốt cho cả đôi đường. Chỉ có điều không biết vô tình hay hữu ý mà Vũ lại
đứng lớp của cậu sinh viên ngỗ ngược kia. Xem ra
cậu ta sẽ phải khổ dài dài vì vị giảng viên khó tính
này. Người ta nói ấn tượng ban đầu bao giờ cũng
là ấn tượng sâu đậm mà. ………. _ Êh Thy! Tao thấy tình hình này mày mà không lẹ