01:26:24 | 24/12/24 |
Thiếu niên nho sinh ngược lại làm như hốt hoảng,
gật đầu tán thưởng:
- Thơ hay! Thơ hay tuyệt ...
Họ Diêu hừ một tiện lạnh lùng, quắc mắt ngắt lời
đối phương: - Ngươi dám giỡn mặt với ông!
Thiếu niên nho sinh như hoảng sợ:
- Ông như không tin tôi sẽ đề một bài thơ nói chỗ
tuyệt diệu của thơ ông thế nào!
Diêu Hành Vũ chỉ trừng mắt nhìn đối phương im
lặng không nói. Gã quả chẳng hổ danh lão luyện giang hồ, mỗi khi nhìn đối phương thân thế bản
lĩnh khả nghi, là cố nén giận lại, chờ đến khi mò ra
chân tướng đối phương rồi tính.
Thiếu niên nho sinh thấy Diêu Hành Vũ không
phản đối, khi ấy nhặt bút lên, chấm mực khoa bút
đề lên tường một bài thơ tuyệt cú. Cả bọn vừa thấy thiếu niên ghi xong bài thơ lên
tường thì tức giận gầm thét, họ Diêu thì tức điếng
người hét lớn một tiếng nhảy bổ vào thiếu niên
xuất thủ tấn công.
Nguyên là chỉ thấy thiếu niên đề bốn câu thơ châm
biếm: “Thum thủm trên tường thơ mấy câu Trách sao
chuột bọ với ruồi trâu Con nhai con gặm con bu
bám.
Thơ thúi đề chi, tường phát rầu!”.
Diêu Hành Vũ tức giận từ đầu, giờ ra tay một
chưởng vừa hiểm vừa cực mãnh, chỉ nghe kình phong cũng đủ rờn người.
Chu Mộng Châu từ nãy giờ đối với thiếu niên kia
sinh hảo cảm, lúc ấy bất thần thấy Diêu hành Vũ ra
tay, bất giác nhảy khỏi góc cây phóng nhanh vào
phong đình.
Nhưng chỉ thấy thiếu niên cười nhạt một tiếng, khoa tay phát chưỡng rất nhẹ nhàng. Hai chưởng
chạm nhau "bình " một tiếng, thiếu niên thân hình
bất động, chỉ có dư phong làm phất tung tà áo
trắng. Thế nhưng Diêu Hành Vũ cả người to lớn lảo
đảo thoái liền về sau năm sáu bước, mặt xanh như
đồng, miệng thở hồng hộc, hai mắt phát hỏa, tợ hồ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống thiếu niên kia.
(bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh , chúc
các bạn vui vẻ)Chu Mộng Châu vừa phóng được
chừng trượng, ý đồ cứu thiếu niên, nhưng chẳng
ngờ một chưởng của thiếu niên nho sinh đẩy Diêu
Hành Vũ lùi sau năm sáu bước, bất giác chàng khựng người lại, thầm nghĩ:
- Ái, chẳng ngờ nho sinh kia thân hoài tuyệt học!
Chàng bèn khựng người lại bên ngoài phong đình
chẳng phải vào trợ giúp cho đối phương.
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 24 : Vạch Tội Ác, Đằng Thân LộNguyên Hình Chu Mộng Châu đanh giọng thét lớn: - Đằng Thân, giờ thì ngươi không còn chối cãi gì chứ? Đằng Thân vừa rồi vì một |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 23 : Thập Niên Luận Kiếm,Quần Hùng Hội Tụ Toàn bộ võ lâm từ một tháng trước trung thu đã rộn ràng hẳn lên, vì võ lâm các phái đều nhận được thiệp mời tham |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 22 : Huyết Án Bạch Gia Hé MànBí Ẩn Khi Chu Mộng Châu rời Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trời đông cũng đã ửng hồng. Trong lòng chàng cảm |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 21 : Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã TựThú Điền Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lời thách đấu như vậy, tuy bực tức nhưng nghĩ phần |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 20 : Liên Vân Bảo Hắc Y TăngĐại Náo Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn: - |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 19 : Kim La Hán Hàm Oan ẨnTử Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 18 : Trong Thảo Am Mẫu TửTrùng Phùng Đã qua sáu ngày nay Chu Mộng Châu đi ròng rã hầu như không nghỉ, chỉ khi nào vào một tiểu trấn, đại thành mà gặp phải |