22:33:23 | 23/12/24 |
Thận, chàng biết nếu lưu lại lâu hơn nữa thì khó lòng thoát nỗi Quy Hồn Bảo, vốn lúc này quần
hùng tề tập như vậy dễ nào để cho chàng thoát,
cho nên nhân lúc xuất kỳ bất ý, vừa trúng độc
châm chàng liền thuận đà vọt người thi triển thân
pháp kỳ diệu lao đi như làn sương đêm. Mấy tay
thuộc hạ của Quy Hồn Bảo có truy theo, nhưng chỉ được một đoạn là đã mất dấu chàng, tuy vậy vẫn
có một bóng người bám riết theo sau, nhưng Chu
Mộng Châu chung quy không để ý đến, chỉ cắm
đầu phóng chạy.
Chẳng biết chạy đã bao xa và theo phương hướng
nào, nhưng Chu Mộng Châu chỉ thấy trước mắt lướt qua là những cánh rừng núi càng lúc càng
thâm u, bên tai tiếng gió ào ào, chàng mặc kệ, chỉ
nghĩ một điều chạy càng xa càng tốt. Nhưng chỉ
sau một lúc nữa chàng đã thấy cơn tê dại lan tỏa
nhanh dần, cuối cùng cũng dừng chân lại khi cảm
thấy đã an toàn vì không có người của Quy Hồn Bảo truy theo.
Chu Mộng Châu ngồi xuống dưới một gốc cây bên
rừng, trước tiên chàng ngồi xếp bằng vận khí điều
tức, dồn chân lực theo kinh mạch đến khống chế
độc tính đang phát tác ở tay trái, cứ vậy chàng
không còn để ý tới ngoại giới nữa ... Chẳng biết qua thêm bao nhiêu lâu, Chu Mộng Châu
thấy độc tính đã tạm thời bị ngăn chặn, khi ấy
chàng hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt ra. Nhưng
chàng bỗng giật thót mình, đứng vụt dậy đánh ra
một quyền theo bản năng tự vệ, người kia nhảy né
tránh, đồng thời la lên: - Ái! Chu công tử, là tôi đây mà?
Chu Mộng Châu nghe một giọng nữ cao mà rất
quen, chàng định thần nhìn kỹ mới la lên đầy ngạc
nhiên:
- Là cô!
Thì ra chàng đã nhận ra đó chính là Câu Hồn Diễm Sứ Đằng Anh.
Đằng Anh nói:
- Chu công tử thấy thương thế trong người như
thế nào?
Chu Mộng Châu ngạc nhiên, vì lúc chàng đấu nhau
với Đằng Thận thì không nhìn thấy mặt cô ta, sao cô ta có thể biết được chàng bị thương, mà lại còn
tìm được đến nơi này?
Chu Mộng Châu còn ngập ngừng chưa đáp, Đằng
Anh như đọc được suy nghĩ của chàng, bèn nói:
- Chu công tử hẳn rất ngạc nhiên tại sao tôi biết
công tử thân trúng độc châm? Thật ra từ đầu đến giờ tôi luôn để mắt đến công tử, nhưng công tử
không biết đó mà thôi. Ân cứu mạng của công tử
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 24 : Vạch Tội Ác, Đằng Thân LộNguyên Hình Chu Mộng Châu đanh giọng thét lớn: - Đằng Thân, giờ thì ngươi không còn chối cãi gì chứ? Đằng Thân vừa rồi vì một |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 23 : Thập Niên Luận Kiếm,Quần Hùng Hội Tụ Toàn bộ võ lâm từ một tháng trước trung thu đã rộn ràng hẳn lên, vì võ lâm các phái đều nhận được thiệp mời tham |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 22 : Huyết Án Bạch Gia Hé MànBí Ẩn Khi Chu Mộng Châu rời Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trời đông cũng đã ửng hồng. Trong lòng chàng cảm |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 21 : Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã TựThú Điền Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lời thách đấu như vậy, tuy bực tức nhưng nghĩ phần |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 20 : Liên Vân Bảo Hắc Y TăngĐại Náo Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn: - |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 19 : Kim La Hán Hàm Oan ẨnTử Khai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. |
Ác Thủ Tiểu Tử - Hồi 18 : Trong Thảo Am Mẫu TửTrùng Phùng Đã qua sáu ngày nay Chu Mộng Châu đi ròng rã hầu như không nghỉ, chỉ khi nào vào một tiểu trấn, đại thành mà gặp phải |