17:25:23 | 23/12/24 |
những người như Thông. Ông Hai Thà cảm thấy tuổi già được an ủi đôi chút,
vì từ khi Thông hội nhập trở lại với cộng đồng xã
hội, họ thấy Thông chăm chỉ làm ăn bằng cách xin
đi làm hồ cho những công trình nên cũng yên tâm
phần nào. Bởi chỉ làm lao động phổ thông ăn
lương theo công trình và ngày làm việc nên cũng không cần nhất thiết phải nộp hồ sơ lý lịch chi cho
rườm rà, chỉ ghi tên theo chứng minh nhân dân là
được. Hết công trình muốn làm tiếp công trình
khác thì làm, còn không thì nghỉ và họ lại mướn
người khác vì người làm thì không thiếu. Bản chất Thông ban giờ cũng vậy, anh ta cứ lầm
lầm lì lì không thích nói chuyện với ai nhưng trúng
mánh thì quán nhậu nhẹt là chuyện cơm bữa…. Vì
công việc đòi hỏi có lúc phải xa nhà, vậy nên gia
dinhd cũng không quản lý được chuyện đi hay ở
của Thông. Và tất nhiên chuyện Thông đi làm ăn nghiêm túc hay… lại làm chuyện gì mờ ám khác
nữa khi ở xa gia đình thì đố ai mà biết được! Chỉ
thấy là có vẻ như Thông biết tu chỉnh và lo làm ăn.
Tối ngày anh ta cứ đeo cái túi đồ trên vai, trong đó
dĩ nhiên là một bộ quần áo cũ dành thay ra để
khiêng gạch đá cát vữa, còn lại thì có cái giống gì trong đó cũng không ai biết, nhưng vì Thông đi
làm hồ nên mọi người cứ nghĩ đó là những dụng
cụ nghề nghiệp của anh ta mà thôi. Mấy ngày nay dường như công trình của Thông
làm ở gần nhà hay sao mà cứ thấy anh đi đi về về
bất kể giờ giấc. Chiều nay từ công trình về, Thông
không ăn cơm mà tắm rửa rồi sửa soạn đi tiếp. Lúc
Khỉ đi làm về thì Thông đã biến từ lâu nhưng Khải
lại thấy xe Thông ở nhà nên hỏi mẹ: - Anh Thông đi đâu mà để xe ở nhà vậy mẹ? - Nó không nói, mẹ có biết đâu! Chỉ nghe tiếng xe
máy nổ trước của là… nó đã vọt ra… - Có thằng bạn tới rước nó đi rồi. Thôi, con vô thay
quần áo đi rồi ăn cơm kẻo tối. Ông hai Thà buồn buồn khi nói như vậy, vì lúc này
ông đang nằm nghỉ trên chiếc võng ngoài hiên
nhà. Nghe cha nói, tự nhiên Khải chợt thấy một nỗi
buồn không biết từ đâu xâm chiếm tâm hồn mình.
Anh dạ đáp lời cha rồi lẳng lặng đi vào trong.
Lún sâu vào tội ác Tiến- đúng, không ai ngờ vẫn là Tiến – đưa Thông
đến một quán ăn, Thông đưa cái túi đồ cho Tiến
dặn nhỏ: - Có đồ chơi trong đó rồi. Mầy kiếm gì ăn đi , đúng