13:14:23 | 23/12/24 |
Nói rồi, người ta lại đóng cửa, còn lũ chúng tôi, hầu hết đều vùng dậy chạy đi, cách thật xa nhau ra, mỗi đứa đều tìm cho mình một góc riêng mà gieo mình vào nỗi sợ hãi không dám tiết lộ cho bất kì ai. Có những đứa không ghìm được, tiếng khóc bật ra, rồi nó ôm lấy đứa bạn thân của mình mà òa lên nức nở, nhưng lại có những kẻ chỉ lặng thầm để cho nước mắt rơi rồi đưa ống tay áo lên lau thật nhanh, hoặc đông cứng những cơ mặt của mình lại để không khóc.
Như Khả Du có lẽ đã làm với những nỗi đau của cậu ấy.
Phải rồi, nỗi ân hận của chúng tôi, nỗi đau đớn về tinh thần của chúng tôi khi sắp mất đi một người bạn, làm sao có thể so sánh được với nỗi đau về thể xác mà cậu ấy phải chịu đựng? Chúng tôi chỉ còn hai tháng, chỉ còn 60 ngày, còn 1440 giờ, 86400 phút hay 518400 giây để bù đắp những tổn thương, ghẻ lạnh và xa cách mà chúng tôi đã gây nên trong vòng ba năm trời, cũng là cậu ấy chỉ còn chừng ấy thời gian để sống, để hít thở và để nhìn ngắm thế giới.
Thời gian, nó là gì, mà sao lại ít ỏi đến thế, sao lại cay nghiệt đến thế?
Biết vậy, nhưng làm thế nào được? Cuộc đời, và mọi thứ vẫn tuần hoàn và trôi theo quy luật muôn đời, mãi mãi không thể thay đổi, vẫn ngày, rồi đến đêm, vẫn gió, rồi lại ngừng, vẫn mưa, rồi trời lại tạnh.
Chỉ có điều, nắng vẫn tắt. Trời vẫn rợn ngợp một màu mây.
- Tớ mở cửa sổ ra nhé! – Nguyên cười khoe chiếc răng khểnh với người đang nằm trên chiếc giường trắng – Tí nữa Dương chuối đến thì cậu sẽ lấy được bài tập.
Chiếc rèm được kéo ra, cửa sổ mở toang. Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên chiếc quạt trần, in thành ba vệt bóng dài trên cửa chính. Bệnh viện cấp Trung ương đã đưa cho chúng tôi một tập hồ sơ, ghi rõ rằng Khả Du bị ung thư phổi. Chính xác là giai đoạn cuối. Tập hồ sơ chấm dứt mọi hy vọng về một phép màu của lũ trẻ con tin vào ông Bụt. Họ chuyển Du về bệnh viện tỉnh để nhường chỗ cho những người khác, hay nói kiểu khác, họ ngầm bảo chúng tôi chuẩn bị khăn trắng và khói nhang. Chúng tôi hiểu, nhưng chẳng ai đả động gì tới chuyện ấy. Du vẫn luôn ở đây với chúng tôi cơ mà?