13:23:23 | 23/12/24 |
nhưng thâm tâm tất cả mọi người đều thấy hồi
hộp, xao xuyến vì những giấc mơ bất an, khó hiểu
mà họ đã thấy khi sáng sớm. Tôi cũng kể cho họ nghe về giấc mơ lúc đêm của mình, song họ tỏ ra
hờ hững khi nghe tôi kể. Chỉ mãi tới khi tôi nhắc tới
tiếng nhạc ma quái kỳ lạ thì họ mới trở nên chăm
chú: chính họ cũng nhớ là đã nghe thấy điệu nhạc
gì tương tự.
Buổi sáng, sau bữa ăn chiều, Barry tuyên bố rằng mọi công việc sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa. Tôi vui
mừng khi nghe lời thông báo đó, mặc dù trong
thâm tâm thấy tiếc nuối tất cả mọi thứ rêu và thạch
thảo, mọi con suối và những cái hồ đầm nơi đây.
Nhưng cũng rất muốn được thâm nhập vào
những bí mật ấp ủ hàng bao thế kỷ nay có thể được chất chứa trong lòng cái đầm lầy than bùn
kia. Đêm đó, tôi lại mơ thấy tiếng tiêu réo rắt và
thành phố đá cẩm thạch, nhưng lần này giấc mơ bị
ngắt đoạn đột ngột và kinh sợ. Tôi đã nhìn thấy
một tai họa ập tới thành phố nơi thung lũng xanh
tươi ấy, một trận sụt lỡ đất đá ghê gớm đã ào tới và chôn vùi mọi sinh vật và con người. Chỉ duy nhất
ngôi đền nữ thần Arteuris ở trên đồi cao là không
bị trận thiên tai khủng khiếp tàn phá. Tại ngôi đền
này thần Mặt Trăng, bà Kleis, đức bà tư thế già nua
đã nằm sóng sượt lạnh giá và im lặng với chiếc mũ
miện bằng ngà voi trên mái đầu bạc. Như tôi đã kể, giấc mơ của tôi bị đứt quãng. Một
cảm giác lo âu khó tả cứ bám riết không rời tôi dù
chỉ một khoảnh khắc. Một lúc rất lâu tôi không hiểu
tôi đang ngủ hay tôi đang thức nữa. tiếng tiêu cứ
tiếp tục văng vẳng trong tai. Song khi nhìn thấy
những vệt ánh trăng lạnh giá trên sàn lỗ chỗ hình bóng chấn song của khuôn cửa sổ gôtích, tôi hiểu
rằng dẫu sao mình vẫn đang trong tòa lâu đài
Kilderry. Khi đâu đó đàng xa có tiếng chuông đồng
hồ điểm hết lần này đến lần khác thì rốt cuộc tôi
thấy rõ mình không ngủ. Nhưng mọi âm thanh của
tiếng tiêu vẫn tiếp tục, ấy là một điệu nhạc lạ lùng, xa xưa, nó gợi trí tưởng tượng tới những vũ điệu
của các vị thần Satyr ở xứ Menadus xa xôi. Nhạc
điệu ấy không cho tôi ngủ, và thế là sau khi nhỏm
dậy khỏi giường, tôi bắt đầu lo lắng đi đi lại lại